Thi Cẩm Ngôn híp mắt lại, “Ý là tôi và cô không có bất cứ khả năng nào, cô nên bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi!”
Dứt lời, anh đón một chiếc taxi, “Cô đi đi!”
Nước mắt của Bạch Nguyệt tràn ra, “Thi Cẩm Ngôn, anh sẽ phải hối hận!”
Thi Cẩm Ngôn không hề quan tâm đến cô ta, anh xoay người đi vào tiểu khu. Vừa vào đến cổng thì thấy Diêu Đằng đi từ trong ra. Trong bốn năm đại học, những lúc hai người cùng xuất hiện đều có liên quan đến Tư Tĩnh Ngọc. Diêu Đằng gật đầu với anh, sau đó lái xe đi. Chỉ còn lại một mình Thi Cẩm Ngôn đứng trong tiểu khu, ngẩng đầu nhìn căn phòng đã tắt đèn ở tầng 18.
Cô ở ngay đây, nhưng anh lại không thể chạm tới được. Giống như thời đại học, bộ quần áo rẻ tiền nhất trên người cô cũng bằng với tiền sinh hoạt mấy tháng của anh. Hoàn cảnh gia đình chênh lệch khiến anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô.
Thi Cẩm Ngôn mím môi cúi đầu, chậm rãi đi vào thang máy, lên tầng 18. Bên ngoài cánh cửa, anh không dám gõ cửa mà chỉ lẳng lặng đứng đó. Bên trong cánh cửa, Tư Tĩnh Ngọc đang ngồi xổm ngay đó. Hai người bọn họ chỉ cách nhau một cách cửa, lại giống như cách nhau trăm sông nghìn núi. Thời gian như dừng lại. Thi Cẩm Ngôn đứng bên ngoài, cầu nguyện giây phút này cứ mãi như thế.
***
Ngày hôm sau, Tư Tĩnh Ngọc không đi làm mà ở nhà cả ngày.
Năm giờ chiều, có người gõ cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126176/chuong-1221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.