Cô dứt khoát bỏ đũa xuống, hung hăng nhìn Thi Cẩm Ngôn, “Anh nhìn cái gì?”
Thi Cẩm Ngôn mím môi, nhìn sang chỗ khác, “Hình như em… khỏe mạnh trước kia rồi.”
Khỏe mạnh…
Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt. Ý anh là cô bị đen đi hả?
Làn da rám nắng, không phải khỏe mạnh thì là gì?
Tư Tĩnh Ngọc buồn bực, cầm đũa lên, gắp từng sợi mì ăn.
Bên tai truyền đến tiếng nói của Thi Cẩm Ngôn, “Mì không ngon hả?”
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Anh vốn ít nói mà, sao gần đây nói nhiều vậy?
Mì ngon hay không thì có liên quan gì đến anh?
Tư Tĩnh Ngọc bưng bát mì lên, húp cả nước lẫn mì.
Sau đó, cô đặt bát xuống bàn, lấy khăn giấy lau miệng. Thi Cẩm Ngôn rất tự nhiên cầm bát đũa vào bếp rửa.
Tư Tĩnh Ngọc: “…”
Thật sự là cô không biết phải nói gì hay làm gì nữa.
Cô đứng lên, định về phòng mình thì Thi Cẩm Ngôn từ trong phòng bếp ra, hỏi: “Trong nhà có kìm không?”
Tư Tĩnh Ngọc ngạc nhiên, “Anh muốn làm gì?”
Thi Cẩm Ngôn chỉ vào một cái tủ trong phòng bếp, “Tủ bị lỏng ra rồi, anh muốn siết chặt lại thôi.”
Tư Tĩnh Ngọc ngơ ngác nhìn anh, một lúc sau mới “à” một tiếng, rồi lại cái tủ gần đó, mở ngăn kéo ra tìm kìm.
Nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy kìm đâu cả.
Cô nhíu mày, “Em nhớ để kìm ở đây mà, sao lại không thấy rồi?”
Trông thấy cô như thế, Thi Cẩm Ngôn không nhịn được nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126147/chuong-1235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.