Có phải… trong lòng cô vẫn có anh?
Thi Cẩm Ngôn cảm thấy vui vẻ, nắm ngược lại tay Tư Tĩnh Ngọc, “Tĩnh Ngọc, anh…”
Anh vừa cúi đầu, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua môi cô…
Tư Tĩnh Ngọc bối rối mở to mắt nhìn Thi Cẩm Ngôn. Hiển nhiên Thi Cẩm Ngôn cũng không ngờ sẽ như thế. Vì vậy, lúc này anh cũng không biết phải nói gì.
Một lát sau, Tư Tĩnh Ngọc tỉnh táo lại, phát hiện mình bị lừa!
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày, giật tay ra, “Thi Cẩm Ngôn, từ bao giờ mà anh trở nên trẻ con như vậy hả?!”
Dứt lời, cô xoay người, mặt đỏ lên, chạy thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại.
Cửa phòng ngăn không cho ai thấy khuôn mặt ngại ngùng của cô, cũng ngăn lại câu nói tiếp theo của Thi Cẩm Ngôn.
Thật ra, anh định hỏi cô có thể không ly hôn không.
Bởi vì… anh yêu cô!
Nhưng bây giờ, dù có như thế nào thì anh cũng không thể nói ra điều đó được nữa rồi.
Thi Cẩm Ngôn lắc đầu, thở dài, cầm kìm vào phòng bếp, sửa lại cái tủ bị lỏng kia.
Anh sửa xong, để kìm lại chỗ cũ rồi nhìn về phía phòng ngủ của Tư Tĩnh Ngọc. Anh thở dài lần nữa mới quay về phòng ngủ của mình.
Trong phòng ngủ, Tư Tĩnh Ngọc khóa trái cửa, nằm trên giường trùm chăn kín người.
Vừa rồi…
Sao hai người họ lại hôn nhau?
Cô sờ đôi môi của mình, đến tận lúc này, trái tim cô vẫn còn đập rất nhanh.
Rõ ràng là họ chỉ chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126143/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.