Chương trước
Chương sau
Hoàng Đình Thế Kỷ.

Xác nhận Tư Tĩnh Ngọc đã đi an toàn rồi, Thi Cẩm Ngôn mới đưa Bạch Nguyệt đi. Anh đi rất nhanh ra cửa sau, thấy chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn thì mắt tối sầm lại.

Bạch Nguyệt tựa đầu vào lòng anh, trong lòng thầm đắc ý.

Vừa rồi Tư Tĩnh Ngọc cũng bị phóng viên vây quanh, nhưng chẳng phải Thi Cẩm Ngôn vẫn chọn bảo vệ cô ta đấy sao? Anh luôn miệng nói không yêu cô ta, nhưng bọn họ lớn lên cùng nhau từ bé, tình cảm sao có thể là giả được? Sao anh có thể không có chút cảm giác nào với cô ta được?

Cô ta nhếch môi, vùi đầu vào lòng anh. Cách một lớp áo vest và sơ mi nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được nhiệt đồ cơ thể anh.

Bạch Nguyệt bỗng chốc luống cuống, tim đập rộn ràng, ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thi Cẩm Ngôn.

Quai hàm anh căng ra, môi mím chặt, im lặng không nói gì.

Lúc bé, bọn họ cùng lớn lên trong một huyện nhỏ. Hồi đi học, cô ta đã cảm thấy anh nổi bật hơn những người khác rồi.

Khi đó, gia cảnh của Thi Cẩm Ngôn không mấy khá giả, nhưng anh lại khác với đám nam sinh trong trường. Đám nam sinh học cấp hai và cấp ba lúc nào cũng hiếu động, chạy nhảy khắp nơi, sức sống tràn trề. Chỉ cần chạy quanh sân tập một vòng thôi là áo người nào người nấy ướt nhẹp mồ hôi. Đôi khi còn có người cởi giày ra, cái mùi đó đúng là khiến người khác không dám hít thở. Nhưng Thi Cẩm Ngôn lại không như thế. Dù chơi bóng rổ xong, cả người đổ mồ hôi thì anh cũng sẽ tắm rửa sạch sẽ ngay sau đó.

Anh thích học, là học sinh giỏi của các thầy cô, thường đứng đầu trường. Tuy anh ít nói nhưng vẫn có quan hệ rất tốt với đám nam sinh. Không có nam sinh nào ghét anh, anh sống rất tình nghĩa, tuy ít nói nhưng luôn cho người khác cảm giác dễ tin tưởng khó nói nên lời. Anh là bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh, và là người anh cả của đám nam sinh. Một người có nhân cách đầy sức hút như thế đã hấp dẫn Bạch Nguyệt.

Mẹ cô ta và mẹ Thi Cẩm Ngôn từng làm chung một đơn vị nên bọn họ cũng coi như là quen biết từ nhỏ. Nhưng ở trên trường, bọn họ lại chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Cô ta thích anh, muốn ở bên anh nên đã ra sức học hành, cuối cùng cũng cùng đỗ vào đại học Bắc Kinh với anh. Lúc đó, mẹ cô ta còn đưa cô ta đến nhà Thi Cẩm Ngôn, nhờ anh chăm sóc cô ta. Thi Cẩm Ngôn đồng ý, nên từ đó bọn họ mới nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút. Cô ta biết nếu không có chuyện học chung trường đại học thì cả đời này cô ta cũng chẳng thể ở bên Thi Cẩm Ngôn…

Nhưng dù thế thì bọn họ vẫn là thanh mai trúc mã, vẫn cùng lớn lên mà!

Nghĩ như vậy, Bạch Nguyệt lại vòng tay qua ôm eo Thi Cẩm Ngôn, ngửi mùi hương trên người anh, lòng chợt thấy yên bình.

Cô ta cảm nhận được sức mạnh của Thi Cẩm Ngôn khi anh ôm cô ta, cảm nhận được anh đẩy cô ta ngồi vào xe. Lúc phải rời khỏi vòm ngực của anh, cô ta lại thấy trống vắng trong lòng.

Nhiều năm trước, cô ta đã từng ra một quyết định sai lầm, may mà kiếp này vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Nghĩ như vậy, Bạch Nguyệt lại nở nụ cười vui vẻ. Nhưng đúng lúc đó, cửa xe lại bị đóng sầm lại.

Bạch Nguyệt ngây người, thấy Thi Cẩm Ngôn vẫn chưa ngồi vào xe.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.