Diêu Đằng vừa lái xe ra khỏi biệt thự thì Thi Cẩm Ngôn lái xe đến. Anh đi xe công ty nên dù đi lướt qua nhau nhưng Diêu Đằng cũng không nhận ra anh.
Thấy chiếc Land Rover của Diêu Đằng đã đi xa, anh mới cau mày, tiếp tục lái xe về phía trước. Đến trước cổng biệt thự, anh đỗ xe lại, xách túi bóng trên ghế lái, bên trong đó đựng đường đỏ, gừng và cả mấy gói băng vệ sinh.
Anh xuống xe, đến chỗ khóm hoa ở trước cổng, nhấc chậu hoa lên lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào phòng khách, nhìn xung quanh nhưng không thấy Tư Tĩnh Ngọc đâu, anh bèn vào bếp đun nước, sau đó mới đi lên lầu.
Anh đến trước cửa phòng ngủ chính, đẩy cửa phòng ra, mùi hương quen thuộc phả vào mặt anh, trong phòng thoang thoảng mùi sữa tắm cô thường dùng.
Trong phòng tối đen, im lìm, anh còn tưởng cô không ở đây.
Lúc anh đang định quay đi thì lại chợt thấy chiếc chăn trên giường hơi nhúc nhích. Anh ngẩn người, đi vào thì thấy một thân hình lẻ loi nằm ở đó.
Trông thấy cô, anh cau chặt mày, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống giường, lẳng lặng lắng nghe hơi thở yếu ớt của cô, lòng anh như thắt lại.
Trong ấn tượng của anh, Tư Tĩnh Ngọc luôn là người mạnh mẽ, dũng cảm, từ khi nào lại trở nên yếu ớt khiến người ta đau lòng như vậy chứ?
“Tĩnh Ngọc, anh xin lỗi!”
Người nằm trên giường khẽ động, hình như là đã tỉnh.
Anh quay lưng lại, nhìn thẳng, giọng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126064/chuong-1277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.