Con?
Thi Cẩm Ngôn cau mày, cầm lấy tay cô, “Tĩnh Ngọc, Tĩnh Ngọc, tỉnh lại đi, con nào?”
Tư Tĩnh Ngọc vẫn vung tay, nước mắt không ngừng rơi, miệng chỉ kêu một chữ, “Con… con…”
Con của cô, đứa con sơ sinh của cô, đừng bế nó đi!
Trong cơn mộng mị, cô trở lại phòng sinh, cảm thấy tay chân như bị đè nặng, không nhấc nổi tay vì vừa sinh xong, cả người kiệt sức, trơ mắt nhìn con mình bị bế đi…
Con của cô… con của cô…
Nước mắt lăn dài trên má, cô đau khổ đến tột độ.
Thi Cẩm Ngôn thấy thế thì sợ ngây người.
Anh nhìn Tư Tĩnh Ngọc, nghĩ đến những lời mình vừa nói, rằng liệu cô có thể đón nhận Tân Tân, sau đó cả nhà bọn họ sẽ sống hạnh phúc… Anh chưa từng biết, thì ra chuyện con cái lại khiến Tư Tĩnh Ngọc đau khổ đến thế!
Anh cho rằng đó là chuyện trước khi bọn họ kết hôn nên không liên quan gì đến bọn họ…
Anh lại nghĩ đến những câu hỏi của đám phóng viên hôm nay.
Sự tồn tại của Tân Tân đã khiến cuộc sống của cô trở nên phức tạp, đúng không?
Thi Cẩm Ngôn cúi đầu, cầm bàn tay cô.
Mùi hương quen thuộc len lỏi vào mũi, khiến Tư Tĩnh Ngọc đang chìm trong giấc mộng cũng cảm nhận được. Cô không hề nghĩ ngợi, cầm chặt tay anh, tâm trạng yên ổn hơn, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thi Cẩm Ngôn nhìn cô, chợt nghĩ đến lúc bọn họ học năm tư, lúc sắp tốt nghiệp đại học…
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126060/chuong-1279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.