Cô nghĩ đến chuyện thay đồ lại có chút xấu hổ. Nhưng khi thấy Diêu Đằng cầm bữa sáng đến, cô lại ngẩn ra.
Diêu Đằng áy náy nói: “Đêm qua có nhiệm vụ nên anh phải đi gấp, em cảm thấy thế nào rồi, anh mua bữa sáng rồi, em...”
Tư Tĩnh Ngọc quay lại nhìn cháo hoa đang đặt trên bàn rồi lại nhìn về bữa sáng mà Diêu Đằng đang cầm trong tay, nghẹn một hồi rồi mới chậm rãi nói: “À.”
Cô hiểu ra rồi.
Người có tính đại khái như Diêu Đằng sao có thể nấu cháo cho cô? Làm sao có thể thay cho cô quần áo sạch, thậm chí ngay cả mấy thứ của con gái cũng hiểu rõ?
Vậy ra… đêm qua anh đã tới sao?
Chẳng phải anh với Bạch Nguyệt có một gia đình ba người mới rồi sao?
Nhưng tại sao anh lại tới đây?
Cô mím môi đi về phòng khách, húp sạch bát cháo mà anh nấu rồi ngồi xuống ghế sofa.
Diêu Đằng thấy cô như vậy không nhịn được hỏi: “Tĩnh Ngọc, em...”
Anh muốn nói gì đó, nhưng di động của Tư Tĩnh Ngọc vang lên.
Cô ấn nghe thì nghe thấy giọng nói bên kia hỏi: “Chị, chị có đang ở Bắc Kinh không?”
Là giọng của Trang Nại Nại.
Tư Tĩnh Ngọc mím mồi, nói: “Có.”
“Là thế này, mẹ với chú Lý cuối cùng cũng đăng kí kết hôn rồi, em muốn tổ chức hôn lễ cho mẹ, chị cảm thấy thế nào?”
Tư Tĩnh Ngọc ngây ngẩn, sau đó cô bật cười: “Được, để chị sắp xếp cho!”
“Nhưng mà phía mẹ thì chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126033/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.