Tất cả mọi người đều sợ ngây người, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Thi Cẩm Ngôn bình tĩnh đứng đó, trên mặt là vẻ mờ mịt quyết tiệt.
Không ai ngờ là anh sẽ nói như thế trong tình cảnh này.
Tư Tĩnh Ngọc đứng trong đám người nhìn Thi Cẩm Ngôn đứng trên sân khấu. Bởi vì đèn flash của máy ảnh nên anh không thấy được cô, nhưng cô lại thấy rõ vẻ mặt của anh.
Cô ngây người đứng đó, đầu óc trống rỗng.
Chuyện này là sao?
Anh vừa nói gì?
Cô siết chặt tay, rung động từ tận sâu trong lòng không kiềm được bùng lên.
Anh… tự mình gánh hết tất cả trách nhiệm?
Giờ phút này, hình như không có gì có thể sánh nổi người đàn ông đang đứng trên kia. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tại sao người luôn yêu Bạch Nguyệt lại ra mặt bảo vệ cô.
Bên tai bỗng vang lên tiếng nói của Bạch Nguyệt: “Cẩm Ngôn, không ngờ anh ấy lại nhận hết mọi trách nhiệm về mình chỉ vì thấy áy náy với cô.”
Áy náy?
Là bởi vì áy náy sao?
Cô cắn môi, không dám tin lời Bạch Nguyệt nói.
Bạch Nguyệt nhận ra cô đang dao động nên nói thêm: “Bỏ đi, bọn tôi nhận hết tiếng xấu về mình, xem như là Cẩm Ngôn trả phí tổn thất cho thanh xuân của cô. Sau này, hai nhà chúng ta không còn bất cứ liên quan gì nữa.”
Hai nhà chúng ta...
Vậy là… Bạch Nguyệt đồng ý cách nói của Thi Cẩm Ngôn sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126012/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.