Tô Ngạn Bân nhíu mày, nhìn thoáng qua Ngô Vũ Vi.
Ngô Vũ Vi vẫn giữ nguyên dáng vẻ vô tội, liếc Lâm Hi Nhi, “Sao vậy? Mọi người đều tới đây chơi, có cái gì không thể nói? Tính tình tôi thẳng thắn như thế đấy! Chẳng lẽ cô Lâm có điều gì kiêng kị không muốn nói tới sao? Hay là cô nói ra đi, sau này tôi sẽ tránh không nhắc lại nữa.”
Rõ ràng là khiêu khích trắng trợn!
Thật ra, cả đám bọn họ ai cũng có mắt nhìn. Thậm chí, bọn họ còn nhạy bén hơn người bình thường nhiều.
Thấy Lâm Hi Nhi một mình ôm con tới đây, mọi người liền hiểu ý mà không nhắc tới ba đứa bé. Đây là một đề tài không nên nói, nhưng Ngô Vũ Vi lại cố tình moi móc ra cho bằng được.
Còn không phải là bởi vì ghen tị khi thấy Lâm Hi Nhi và Tô Ngạn Bân đùa giỡn với nhau sao?
Tô Ngạn Bân nhíu mày, “Ngô Vũ Vi!”
Ngô Vũ Vi cười hì hì nhìn Tô Ngạn Bân, “Sao vậy?”
Dáng vẻ giả mù sa mưa của cô ta làm cho người ta phát ghét.
Trong mắt Tô Ngạn Bân hiện lên vẻ chán ghét, vừa định nói gì đó thì Lâm Hi Nhi đã nói: “Cũng không phải là chuyện không thể nói. Nếu cô Ngô muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô nghe.”
Lâm Hi Nhi cười cười, “Không sao đâu, Y Y, cậu đừng lo lắng.”
Tả Y Y hừ lạnh, “Ai lo lắng cho cậu?”
Vẫn là cái vẻ cứng miệng mềm lòng đó.
Lâm Hi Nhi cảm thấy buồn cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125976/chuong-1320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.