Mẹ Thi thấy Bạch Nguyệt liền nhíu mày, vô thức lui về sau rồi kéo tay ba Thi lùi lại.
Đáng tiếc, vẫn muộn!
Bạch Nguyệt đã kịp vọt tới trước mặt hai người họ, chưa kịp nói cái gì đã quỳ xuống.
Mẹ Thi trợn tròn mắt, nhíu mày nói: “Cô làm cái gì vây? Đứng lên đi!”
Bạch Nguyệt khóc lóc: “Mẹ, mẹ ơi...”
“Đừng có gọi tôi là mẹ! Tôi không phải mẹ của cô!”
Mấy người giằng co khiến xung quanh có một đám người bắt đầu chú ý đến, ba mẹ Thi tuy mới ở khu này không lâu nhưng do tính cách nhiệt tình cho nên cũng quen biết không ít người.
Mẹ Thi lui về sau rồi chỉ vào Bạch Nguyệt: “Cô làm cái gì vậy? Đứng lên!”
Bạch Nguyệt vẫn quỳ ở đó khóc như mưa.
Ba Thi nhíu mày, nếu hai người tiếp tục như vậy chỉ sợ Bạch Nguyệt sẽ nói ra cái gì đó, ông chỉ vào cô ta, nói: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì thì nói ra đi? Dù hai chúng tôi là trưởng bối của cô nhưng chúng tôi không chịu nổi đại lễ của cô đâu!”
Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên.
Người xung quanh cũng bắt đầu khuyên nhủ: “Đúng vậy, cô có chuyện gì thì nói đi.”
Bạch Nguyệt lúc này mới lên tiếng: “Ba mẹ, xin ba mẹ cho con gặp Tân Tân đi!”
Một câu này khiến đám người xung quanh bùng nổ, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ.
“Ôi, vì sao cô gái kia lại gọi bọn họ là ba mẹ?”
“Còn thằng bé Tân Tân đáng yêu đó là ở đâu ra? Tôi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125842/chuong-1386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.