Cô quay đầu thoáng liếc qua bảo mẫu đã bị dọa sợ, biết cô ta cũng không thể làm việc được nữa rồi, chưa kể hiện giờ Tư Tĩnh Ngọc cũng không yên tâm dể Tân Tân ở lại một mình, có khi Bạch Nguyệt lại lên cơn điên rồi mò tới chỗ này.
Cô lấy di động ra gọi cho Thi Cẩm Ngôn: “Chuyện công ty của anh mất bao lâu nữa?”
Thi Cẩm Ngôn mím môi, nói: “Khoảng chừng nửa tháng! Tĩnh Ngọc, anh...”
“Không sao, em chỉ muốn nói là ba mẹ đều trong viện, em cho bảo mẫu nghỉ. Mấy ngày tới em sẽ chăm nom Tân Tân!”
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
Một cô gái phải có bao nhiêu tình yêu với anh mới có thể sắp xếp cả chuyện anh và người phụ nữ khác thế này?
Anh biết đời này anh nợ cô rất nhiều, thế nhưng không sao cả, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô.
Thi Cẩm Ngôn cười nói: “Được.”
Cúp máy, Tư Tĩnh Ngọc thu dọn qua quần áo của Tân Tân rồi dẫn thằng bé đi đến biệt thự của mình.
Trên xe, Tân Tân ngồi ở ghế phó lái buồn ngủ nhưng không dám ngủ, thằng bé cố gắng thức làm bạn với Tư Tĩnh Ngọc.
“Cô ơi, cô vẫn chưa nói cho Tân Tân biết cô còn đau không?”
Tư Tĩnh Ngọc cười: “Không đau, không đau chút nào!”
Tân Tân “ồ” một tiếng, một lúc sau bé cúi đầu, nói: “Con xin lỗi cô!”
Tư Tĩnh Ngọc ngạc nhiên nhìn nó.
Tân Tân thở dài: “Do mẹ con đánh cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125826/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.