Chương trước
Chương sau
Trên đường về nhà, Đinh Mộng Á đồng ý để Tư Tĩnh Ngọc dẫn Tân Tân theo.

Trên xe, cái bụng của Tân Tân réo hai tiếng.

Tư Tĩnh Ngọc vỗ đầu mình: “Con xem, cô quên mang đồ ăn cho con rồi, có đói lắm không? Ráng nhịn chút nha, về nhà rồi nấu mì cho con.”

Tân Tân ngượng nghịu gật đầu: “Con không đói mà!”

Đinh Mộng Á nghe vậy lại bĩu môi, có lẽ bà nghĩ tới mấy lời Tân Tân nói trong phòng bệnh nên nghĩ lại, cuối cùng vẫn lục lọi một hồi rồi lấy một cái bánh ngọt ra cho Tân Tân, hung hăng nói: “Ăn đi!”

Hai mắt Tân Tân sáng lên, nhìn Đinh Mộng Á: “Cháu cảm ơn bà ngoại ạ!”

Đinh Mộng Á hừ lạnh: “Hôm nay bánh này hết hạn rồi, không ăn cũng lãng phí, ném cho chó mèo không bằng để cháu ăn!”

Lời này thật sự rất khó nghe.

Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày định nói gì đó nhưng Tân Tân lại ngẩng đầu, nói: “Bà ngoại tốt thật đấy ạ!”

Đinh Mộng Á: “...”

Thằng bé này bị thiểu năng phải không?

Nhưng khi nhìn nghiêng sẽ phát hiện đôi mắt của Tân Tân rất lanh lợi, lúc bé nhìn người khác, thật sự có thể lấy lòng người ta. Một đứa nhóc mới năm tuổi lại thiếu thốn cảm giác an toàn, có vẻ như rất sợ bị mọi người vứt bỏ.

Xe dừng lại, Đinh Mộng Á xuống xe, lúc này bà không đóng cửa lại mà chỉ trừng mắt nhìn Tân Tân. Tân Tân vội vàng chui ra, nói: “Bà ngoại thật tốt!”

Đinh Mộng Á hừ lạnh một tiếng rồi đi vào trong biệt thự.

Tư Tĩnh Ngọc bước qua xoa đầu nó, đợi lúc Tân Tân ngẩng đầu liền giơ một ngón cái với nó.

Tân Tân mất một ngày đã thay đổi cái nhìn của Đinh Mộng Á, thậm chí lúc ăn cơm xong bà còn nói: “Hôm nào dẫn cháu đi tìm hai em trai chơi, hai thằng nhóc kia cũng nghịch ghê lắm!”

Tư Tĩnh Ngọc nghe vậy liền cười: “Mẹ sao thế?”

Đinh Mộng Á bật cười: “Sao cái gì? Con không biết chứ Bé Lười lại có tính y hệt cụ ngoại nó, cực kì keo kiệt! Trong mắt chỉ có tiền thôi!”

Chuyện Bé Lười tham tiền lúc còn bé sau này trở thành chuyện cười cho mọi người, mà trong tương lai, trong giới nhà giàu của kinh đô chỉ cần nhắc tới đại thiếu gia Tiêu Mộc Nam thì ấn tượng của mọi người cũng chỉ có một, đó là... tham tiền.

Tân Tân vừa nghe tới hai người em trai liền nhớ tới quãng thời gian chơi đùa vui vẻ với hai nhóc kia ở đảo Bali, nó nói: “Bà ngoại cho cháu đi chơi! Cháu cũng nhớ hai em! Hai em vừa đáng yêu lại vừa thông minh, sau này lớn lên chắc chắn là trở thành người đứng đầu!”

Cái miệng nhỏ của Tân Tân đúng là được bôi mật.

Đinh Mộng Á nghe vậy liền cong môi cười, cháu nội được khen đương nhiên là bà sướng chứ!

***

Thi Cẩm Ngôn bận rộn cả buổi chiều, đến tám giờ tối cuối cùng cũng về được. Anh thu dọn đồ rồi đứng lên, khi cầm lấy điện thoại bất chợt nhớ đến tin nhắn rác mới nhận được hôm nay.

Thi Cẩm Ngôn hơi bị ám ảnh cưỡng chế đó là nhất định phải dọn dẹp điện thoại di động, chỉ cần có tin rác là sẽ xóa ngay.

Cho nên sau khi anh mở tin nhắn ra, thấy nội dung tin nhắn liền trợn tròn mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.