Trên đường về nhà, Đinh Mộng Á đồng ý để Tư Tĩnh Ngọc dẫn Tân Tân theo.
Trên xe, cái bụng của Tân Tân réo hai tiếng.
Tư Tĩnh Ngọc vỗ đầu mình: “Con xem, cô quên mang đồ ăn cho con rồi, có đói lắm không? Ráng nhịn chút nha, về nhà rồi nấu mì cho con.”
Tân Tân ngượng nghịu gật đầu: “Con không đói mà!”
Đinh Mộng Á nghe vậy lại bĩu môi, có lẽ bà nghĩ tới mấy lời Tân Tân nói trong phòng bệnh nên nghĩ lại, cuối cùng vẫn lục lọi một hồi rồi lấy một cái bánh ngọt ra cho Tân Tân, hung hăng nói: “Ăn đi!”
Hai mắt Tân Tân sáng lên, nhìn Đinh Mộng Á: “Cháu cảm ơn bà ngoại ạ!”
Đinh Mộng Á hừ lạnh: “Hôm nay bánh này hết hạn rồi, không ăn cũng lãng phí, ném cho chó mèo không bằng để cháu ăn!”
Lời này thật sự rất khó nghe.
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày định nói gì đó nhưng Tân Tân lại ngẩng đầu, nói: “Bà ngoại tốt thật đấy ạ!”
Đinh Mộng Á: “...”
Thằng bé này bị thiểu năng phải không?
Nhưng khi nhìn nghiêng sẽ phát hiện đôi mắt của Tân Tân rất lanh lợi, lúc bé nhìn người khác, thật sự có thể lấy lòng người ta. Một đứa nhóc mới năm tuổi lại thiếu thốn cảm giác an toàn, có vẻ như rất sợ bị mọi người vứt bỏ.
Xe dừng lại, Đinh Mộng Á xuống xe, lúc này bà không đóng cửa lại mà chỉ trừng mắt nhìn Tân Tân. Tân Tân vội vàng chui ra, nói: “Bà ngoại thật tốt!”
Đinh Mộng Á hừ lạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125815/chuong-1400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.