Giọng điệu dịu dàng của anh khiến lòng của Tư Tĩnh Ngọc lâng lâng.
Được không?
Đương nhiên là được!
Cô không phải đứa ngốc không phân biệt được tốt xấu.
Cô hé miệng, muốn nói ra cách của Bạch Nguyệt, muốn nói cô ta hẹn gặp mẹ Thi, nhưng nhìn Thi Cẩm Ngôn thì cô lại đột nhiên nói không ra lời.
Bỏ đi, sớm muốn gì anh cũng biết chuyện này. Cho nên… cần gì phải gây khó chịu cho nhau?
Cô cúi đầu mỉm cười.
***
Cuối tuần, Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc nhờ mẹ Thi đến trông Tân Tân, rồi lại nhờ y tá chăm sóc, sau đó đi họp lớp.
Thi Cẩm Ngôn lái xe chở Tư Tĩnh Ngọc đến khách sạn gần trường đại học.
Khách sạn này…
Là nơi anh và cô đã từng qua đêm.
Là nơi giữ lại lần đầu tiên của cô.
Cô còn nhớ rõ, năm xưa khách sạn này chỉ là khách sạn ba sao, nhưng bây giờ nó đã được trang hoàng lộng lẫy, nhìn rất có khí thế. Nếu không phải vẫn là vị trí đó, kết cấu đó thì chắc là cô sẽ không nhận ra được.
Tư Tĩnh Ngọc bật cười, “Khách sạn này đổi chủ rồi hả? Đầu óc ông chủ này có bệnh à? Gần trường học, xung quanh đều là sinh viên mà lại mở khách sạn sang trọng như thế, liệu có khách không?”
Nụ cười trên môi Thi Cẩm Ngôn cứng đờ, “Cuộc sống thời nay đã tốt hơn nhiều rồi, phần lớn sinh viên tới học thiết kế đều là người có tiền. Hơn nữa, có rất nhiều sinh viên nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125765/chuong-1424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.