Chương trước
Chương sau
Bị một đám người nhìn chằm chằm, Bạch Nguyệt đỏ mắt, trưng ra dáng vẻ uất ức, nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, nhà tôi nghèo, nên lúc còn thân thiết với Tĩnh Ngọc, tôi được thơm lây không ít từ cậu ấy. Tôi biết cậu ấy chịu thiệt, cũng biết cậu ấy rất tốt với tôi, nhưng… Cẩm Ngôn là giấc mộng từ nhỏ của tôi, sao cậu ấy có thể… Cậu ấy muốn gì của tôi cũng được, chỉ có một mình Cẩm Ngôn là không được… hu hu…”

Thấy cô ta vừa khóc vừa kể lể, mọi người đều thở dài, nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc.

Bạch Nguyệt nghèo, Tư Tĩnh Ngọc đối xử tốt với Bạch Nguyệt thì có thể giật bạn trai của người ta sao?

Trương Đại Hống không thích những người khóc sướt mướt như thế. Hoàn cảnh làm việc của anh ta khá phức tạp, thấy nhiều loại người nên có cảm giác Bạch Nguyệt đang diễn. Huống hồ anh ta là đàn ông, suy nghĩ thoáng hơn bọn phụ nữ nhiều. Anh ta nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy Tư Tĩnh Ngọc cũng oan uổng lắm chứ!

Anh ta nhíu mày, không nhịn được nói: “Cậu làm sao vậy? Mọi người đều là bạn bè, cậu định từ mặt nhau luôn à? Tôi tốt bụng khuyên ba người vài câu, cậu làm gì mà như tôi đang ép buộc cậu vậy?”

Bạch Nguyệt vội ngẩng đầu lên, “Lớp trưởng, tôi không có ý này!”

“Vậy cậu có ý gì?”

“Ý của tôi là dù tôi không cam lòng nhưng mọi người nói đúng. Thời đại học, Tư Tĩnh Ngọc rất tốt với tôi, dù là vô tình hay cố ý thì đó đều là giúp đỡ tôi. Là tôi nợ cậu ấy, chỉ cần cậu ấy xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ. Mọi người đều là bạn, suốt đời đều là bạn!”

Những lời này của Bạch Nguyệt rất khí phách, bọn Hoàng Tịnh Tịnh, ngay cả Trương Đại Hống cũng cảm thấy nể cô ta.

Sau đó, mỗi người một câu khen ngợi cô ta.

“Đúng vậy, Bạch Nguyệt thế này mới là hào sảng chứ!”

“Ừ, mọi người đều là bạn học, dù thế nào đi nữa thì cũng đừng làm căng quá!”

“Tĩnh Ngọc, cậu phải tặng quà xin lỗi thật lớn, dù sao thì cậu vẫn là người có lỗi. Bây giờ cậu và Thi Cẩm Ngôn đang hạnh phúc, còn Bạch Nguyệt thì vẫn độc thân đấy.”

Trương Đại Hống cũng nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, “Tĩnh Ngọc, cậu xin lỗi đi, sau này mọi người vẫn còn là bạn bè.”

Dứt lời, anh ta nhìn tất cả mọi người, nói: “Còn mọi người nữa, Tĩnh Ngọc xin lỗi rồi thì mọi người cũng quên hết chuyện đã qua đi nhé, sau này không được nhắc lại nữa. Đừng tưởng tôi không biết mọi người bài xích Tĩnh Ngọc, mấy lần họp lớp trước có lần nào mời Tĩnh Ngọc đâu. Ai mà không có lúc phạm lỗi, chẳng lẽ cứ phạm lỗi là không có cơ hội sửa sai sao?”

Hoàng Tịnh Tịnh dẫn đầu gật đầu, “Được, hôm nay bỏ qua những chuyện cũ, sau này chúng ta vẫn là bạn bè!”

Nói tới đây, Hoàng Tịnh Tịnh giơ ly rượu với Tư Tĩnh Ngọc, “Trước đây chúng ta đều ở cùng một phòng ký túc xá, tôi cũng nể cậu là người thẳng thắn. Bây giờ cậu nói xin lỗi với Bạch Nguyệt đi, sau này chúng ta sẽ quên hết chuyện cũ.”

Dứt lời, cô ta ngửa đầu, uống cạn ly rượu.

Cả đám người nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, Trương Đại Hống đã cho cô một bậc thang, hẳn là cô sẽ thuận thế đi xuống chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.