Bị một đám người nhìn chằm chằm, Bạch Nguyệt đỏ mắt, trưng ra dáng vẻ uất ức, nghẹn ngào nói: “Đúng vậy, nhà tôi nghèo, nên lúc còn thân thiết với Tĩnh Ngọc, tôi được thơm lây không ít từ cậu ấy. Tôi biết cậu ấy chịu thiệt, cũng biết cậu ấy rất tốt với tôi, nhưng… Cẩm Ngôn là giấc mộng từ nhỏ của tôi, sao cậu ấy có thể… Cậu ấy muốn gì của tôi cũng được, chỉ có một mình Cẩm Ngôn là không được… hu hu…”
Thấy cô ta vừa khóc vừa kể lể, mọi người đều thở dài, nhìn về phía Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc.
Bạch Nguyệt nghèo, Tư Tĩnh Ngọc đối xử tốt với Bạch Nguyệt thì có thể giật bạn trai của người ta sao?
Trương Đại Hống không thích những người khóc sướt mướt như thế. Hoàn cảnh làm việc của anh ta khá phức tạp, thấy nhiều loại người nên có cảm giác Bạch Nguyệt đang diễn. Huống hồ anh ta là đàn ông, suy nghĩ thoáng hơn bọn phụ nữ nhiều. Anh ta nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy Tư Tĩnh Ngọc cũng oan uổng lắm chứ!
Anh ta nhíu mày, không nhịn được nói: “Cậu làm sao vậy? Mọi người đều là bạn bè, cậu định từ mặt nhau luôn à? Tôi tốt bụng khuyên ba người vài câu, cậu làm gì mà như tôi đang ép buộc cậu vậy?”
Bạch Nguyệt vội ngẩng đầu lên, “Lớp trưởng, tôi không có ý này!”
“Vậy cậu có ý gì?”
“Ý của tôi là dù tôi không cam lòng nhưng mọi người nói đúng. Thời đại học, Tư Tĩnh Ngọc rất tốt với tôi, dù là vô tình hay cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125756/chuong-1429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.