Bạch Nguyệt cũng khóc, cả hai khóc thất thanh khiến cảnh sát ngây ra, chẳng biết nên làm thế nào.
Lúc này, Thi Cẩm Ngôn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn hai người kia.
Bà Thi lao đến, “Cẩm Ngôn, con nói cho họ biết đi, mẹ và Bạch Nguyệt không phải người xấu, con nói đi mà, Cẩm Ngôn!”
Thi Cẩm Ngôn lạnh lùng nhìn bà, “Mẹ là mẹ của con đấy.”
Giọng anh khàn khàn như người đi trong sa mạc lâu ngày, đủ thấy tác dụng của thuốc kia mạnh đến mức nào.
Bà Thi ngây ra.
Thi Cẩm Ngôn lại đẩy bà ra, chỉ vào Bạch Nguyệt, “Tôi không có bất cứ quan hệ gì với cô ta cả, cô ta lừa mẹ tôi chuốc thuốc tôi, muốn cưỡng hiếp tôi. Kính nhờ đồng chí cảnh sát đưa cô ta về đồn để thẩm tra. Luật sư của tôi sẽ liên hệ với các anh, kiện vụ này ra tòa!”
Giọng anh vẫn khàn khàn nhưng lại đầy khí khái, từng câu từng chữ đều rõ ràng rành mạch.
Đám cảnh sát vốn cho rằng đây là chuyện riêng nhà bọn họ, nhưng thấy Thi Cẩm Ngôn thế này thì cả đám đều im lặng.
Cuối cùng, đồn trưởng đồn cảnh sát nói: “Đã thế thì mấy người theo chúng tôi về đồn làm biên bản tường trình!”
Thi Cẩm Ngôn lạnh lùng liếc Bạch Nguyệt. Ánh nhìn đó khiến cô ta khiếp vía, run giọng: “Thi Cẩm Ngôn, anh… anh ghét em đến thế sao?”
Thi Cẩm Ngôn cứ như nghe phải một câu chuyện nực cười nhất thế gian: “Cô xen vào giữa tôi và Tĩnh Ngọc, khiến chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125675/chuong-1469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.