Thi Cẩm Ngôn không nói tiếp được nữa.
Trong lòng anh rầu rĩ, miệng hé ra, nhưng mãi không thể thốt lên được câu kia.
Nhưng anh nhất định phải nói.
Có điều, lúc anh đang định thốt lên câu đó thì lại chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Gặp nhau ở cục dân chính.”
Nghe thấy câu này của cô, trái tim anh như bị siết chặt đến nỗi không thở nổi, đau đớn như thể không khí xung quanh đã biến mất vậy. Anh chỉ đứng đó nhìn thẳng, nhưng ánh mắt lại không hề có tiêu cự. Mọi người đi ngang qua anh, anh không nhìn. Gió thổi qua người anh, anh cũng không cảm nhận được. Thậm chí anh còn chẳng thể nghe được âm thanh bên ngoài. Tất cả giác quan của anh như bị bịt kín, cả thế giới trống rỗng. Sau đó, có thứ gì đó làm nhòe mắt anh, có chất lỏng rơi xuống từ khóe mắt.
Cô… hiểu anh.
Chỉ có cô hiểu anh.
Biết anh không nói được nên lời, không muốn anh khó xử nên cô đã chủ động nói ra.
Tấm lòng của cô khiến ý định của anh càng thêm kiên quyết, anh nghe thấy mình đáp lời cô, “Được.”
***
Trên tầng cao nhất của Đế Hào.
Tư Chính Đình đã thấy cách xử lý của Thi Cẩm Ngôn.
Lúc nghe thấy câu “Được, con đồng ý với mẹ” của anh ta, anh tức giận muốn ném cốc nước bên cạnh xuống đất. Nhưng liếc thấy hình in nhân vật hoạt hình trên chiếc cốc, anh lập tức thu tay lại, nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống bàn lại.
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125661/chuong-1477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.