Lúc mẹ Thị chạy tới nơi thì Thi Cẩm Ngôn đã hoàn toàn tỉnh lại. Anh cũng không quan tâm gương mặt mình đang sưng vù mà đứng phắt dậy, xông ra ngoài.
Thi Cẩm Ngôn mở cửa phòng bệnh đúng lúc mẹ Thi chạy vào, bà vừa nhìn thấy đống lộn xộn lại càng thêm hoảng sợ: “Trời ơi làm sao thế này? Sao lại bị đánh như thế này? Là ai? Là ai! Phải báo công an!”
Thi Cẩm Ngôn nhìn mẹ mình vừa khóc vừa gào liền nhếch môi, không hiểu sao tự dưng muốn nói: “Là Tư Chính Đình đấy.”
Mẹ Thi sửng sốt, tiếp đó vành mắt đỏ ửng: “Nhà họ Tư bọn họ có quyền có thế thì có thể đánh người khác sao? Con có lỗi với Tĩnh Ngọc nhưng con là bất đắc dĩ mà! Sai đều do mẹ, liên quan gì đến con?”
Đột nhiên bà khóc lớn lên, vừa khóc vừa kêu: “Chúng ta đi! Ở Bắc Kinh này nhà bọn họ to lớn rồi, chúng ta về quê thôi! Mẹ không tin thế lực của họ có thể ảnh hưởng tới tận chỗ ông bà!”
Mẹ Thi nói xong liền kéo tay của Thi Cẩm Ngôn, sau đó quay đầu, phát hiện phòng bệnh trống không liền hỏi: “Tân Tân đâu? Lại đi làm kiểm tra à? Bao giờ về thế?”
Dứt lời, bà thấy các y tá đang nhìn mình bằng ánh mắt kì quái.
Mẹ Thi sốt ruột: “Làm sao thế? Có chuyện gì? Tân Tân đâu?”
Có hộ lý nói: “Người kia đã đưa cậu bé đi rồi?”
Mẹ Thi nghe vậy hai chân lảo đảo, cả người căng cứng, the thé hét lên: “Cái gì? Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125625/chuong-1496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.