Thi Cẩm Ngôn nghĩ nghĩ một chút bèn vẫy tay gọi Bé Lười lại. Bé Lười chớp chớp mắt rồi cũng nhấc chân bước qua.
Bé Lười mặc chiếc áo màu vàng tươi vô cùng đáng yêu, sau khi đến trước mặt Thi Cẩm Ngôn, Bé Lười ngửa đầu, giọng giòn tan hỏi: “Chú là ai thế?”
Thi Cẩm Ngôn sửng sốt: “Bé Lười quên bác rồi à?”
“Bác?” Bé Lười nghẹo đầu, nói: “À, thì ra là bác, nhưng mà sao bác lại biến thành đầu heo rồi?”
Đầu heo?
Nếu không phải Thi Cẩm Ngôn đột nhiên nhớ tới chuyện mặt mình đang sưng vù thì chắc chắn sẽ cho rằng đứa nó hai tuổi này đang móc mỉa mình!
Nhưng mà anh đúng là đầu heo thật, ngu như heo mới bị Bạch Nguyệt lừa!
Thi Cẩm Ngôn ho khan một tiếng rồi ngồi xuống, đối diện với Bé Lười: “Bé Lười, cháu có thể chuyển lời cho bác gái của cháu được không? Nói bác đến tìm bác gái!”
Bé Lười nghe vậy lập tức gật đầu: “Được ạ!”
Thi Cẩm Ngôn lập tức mừng rỡ trong lòng, cảm giác cứ như được tái sinh.
Sau đó anh nói: “Cháu vất vả rồi!”
“Không vất vả ạ! Vì bác quên mình!” Giọng nói non nớt của Bé Lười vang lên khiến Thi Cẩm Ngôn không nhịn được cong môi cười.
Nhưng mà Bé Lười nói xong vẫn không chịu đi, Thi Cẩm Ngôn khó hiểu bèn hỏi: “Làm sao thế?”
Bé Lười nói: “Không có phí chạy việc sao ạ?”
Thi Cẩm Ngôn lập tức sửng sốt.
Sau đó lập tức rút ví ra, không thèm nhìn xem có bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125618/chuong-1500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.