Anh không có cách nào tha thứ cho cô ta, tha thứ cho một kẻ đã cướp mất mười năm thời gian của bọn họ.
Một đời người, có bao nhiêu cái mười năm?
Nếu có thể, anh nguyện ý giảm thọ mười năm, đổi lấy mười năm được ở bên nhau.
Có điều, chuyện đã đến nước này rồi, không còn đường quay về nữa.
Thị Cẩm Ngôn xoay người đi về, chợt nghe tiếng gọi: “Bác!”
Bé Nháo chắp tay sau mông, từ từ đi ra khỏi cửa sắt.
Lúc Thị Cẩm Ngôn đang sững sờ, Bé Nháo nhìn về phía Bé Lười, hỏi: “Em lại đòi tiền?”
Bé Lười chột dạ thè lưỡi, “Em không có, là bác cho em tiền. Em và bác đang mua bán làm ăn”
Bé Nháo hừ một tiếng, “Em bán bao nhiêu tiền?”
Hai mắt Bé Lười sáng lên, “Một trăm mười nghìn!”
Dứt lời, Bé Lười vươn đầu ngón tay ra đếm, “Trời ạ, thật nhiều thật nhiều thật nhiều tiền!”
Bé Nháo gật đầu, “Em không sợ bác quỵt nợ sao?”
Bé Lười như tỉnh ngộ, vỗ đầu mình một cái, “Phải nhỉ?
Sau đó, Bé Lười cuống cuồng nói: “Bác đừng đi, bác chờ cháu một chút!”
Nói xong, Bé Lười quay đầu chạy vào trong cửa sắt.
Bé Nháo đứng ở bên ngoài, nhìn chằm chằm Thị Cẩm Ngôn.
Thị Cẩm Ngôn còn đang ngạc nhiên, không biết Bé Lười muốn làm gì thì đã thấy Bé Lười cầm giấy và bút chạy ra đưa cho Thi Cẩm Ngôn: “Bác, viết giấy nợ!”
Thi Cẩm Ngôn: “!”
Anh nhìn cái vẻ mê tiền của Bé Lười, sau đó nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125582/chuong-1516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.