Trong khoảnh khắc thấy Tư Tĩnh Ngọc, hai mắt Thi Cẩm Ngôn sáng lên.
Nửa tháng không gặp, cô mập hơn trước kia một chút. Có lẽ vì phơi nắng ở Lệ Giang nên trồng cô cũng hơi đen đi.
Có điều, vẻ mặt cổ rất thoải mái, nhìn là biết cơ thể khỏe mạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, đứng thẳng người, hoạt động tay chân.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, dát lên một ánh sáng dịu nhẹ. Cô ngửa đầu, mỉm cười hạnh phúc.
Thấy một Tư Tĩnh Ngọc như vậy, trong lòng Thi Cẩm Ngôn có đủ loại cảm xúc chua ngọt đắng cay.
Anh vui bởi vì Tư Tĩnh Ngọc sống tốt.
Nhưng anh cũng chua xót, bởi vì không có anh, cô mới sống tốt.
Chỉ cần có hạnh phúc thôi là anh đã thấy thỏa mãn rồi.
Nhưng cô càng hạnh phúc thì càng chứng tỏ rằng trước đây anh thật vô dụng.
Ai cũng nói anh tuổi trẻ tài cao, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng anh lại cảm thấy mình đã phấn đấu sai phương hướng
Anh kiếm tiền, kiếm nhiều tiền hơn nữa, cũng không đuổi kịp nhà họ Tư.
Anh cho rằng muốn cho cô hạnh phúc là phải cho cô một cuộc sống đầy đủ vật chất.
Vì vậy, mấy năm nay, anh thành lập công ty, bận rộn đưa công ty đi vào quỹ đạo, bận rộn đến mức không biết có đã sinh cho anh một đứa con.
Anh không trách cô, anh chỉ trách mình vô dụng vì không tạo được cảm giác an toàn cho cô.
Năm cô ra nước ngoài, anh không có tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125576/chuong-1519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.