Lúc Tư Tĩnh Ngọc quay lại biệt thự nhà họ Tư, Bé Lười và Bé Nháo đang chơi ở trong sân. Nghe tiếng xe, hai nhóc ngẩng đầu lên. Thấy Tư Tĩnh Ngọc, mắt hai nhóc lập tức sáng rực.
Bé Lười chạy ra, “Bác ơi, bác.”
Bé Nháo cũng rất vui vẻ, nhưng lại đi từng bước một, giống y như một ông cụ non.
“Bác, bác!” Bé Lười nhào lên người Tư Tĩnh Ngọc, “Cháu nhớ bác muốn chết!”
Tư Tĩnh Ngọc xoa đầu Bé Lười, vừa định nói gì đó thì thấy Bé Lười xòe tay ra, “Bác mang quà gì về cho cháu thế?”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Đúng lúc này, Bé Nháo đã đi tới, nói: “Bé Lười, sao em có thể nói như thế? Nhìn em giống như vì quà của bác nên mới nói nhớ bác vậy.”
Tư Tĩnh Ngọc vội gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy!”
Sau đó, cô nhìn về phía Bé Nháo, “Bé Nháo, cháu nhớ bác không?”
Bé Nháo cười cười, gật đầu, “Nhớ!”
Dứt lời, Bé Nháo nhìn về phía Bé Lười: “Em biết bác mà, sao có thể không mua quà cho chúng ta? Còn nữa, chắc chắn quà của bác không phải là quà bình thường đâu!”
Tư Tĩnh Ngọc: “!”
Đây mới là mục đích của Bé Nháo sao?
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy cạn lời rồi.
Khi biết Tân Tân là con trai của mình, cô đã vội vã trở về, ngay cả hành lý cũng không dọn mà nhờ nhân viên dọn rồi đóng gói gửi về Bắc Kinh.
Vì vậy... làm gì có quà!
Tư Tĩnh Ngọc buồn bực cúi đầu, thấy ánh mắt sáng rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125549/chuong-1535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.