Chương trước
Chương sau
Mà nếu không phải vì cô thì Thị Cẩm Ngôn cũng không bại lộ... anh hoàn toàn có thể trốn đi.

Nước mắt của Tư Tĩnh Ngọc rơi lã chã, lời nói nghẹn ở họng, trong thời khắc sinh tử này có chỉ nghĩ, nếu như bọn họ cứ thế chết đi cũng được, cả bốn người cùng chết là được đoàn tụ rồi.

Đột nhiên Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy cái chết cũng không đáng sợ nữa.

Tư Tĩnh Ngọc hít một hơi thật sâu, đè xuống những suy nghĩ trong lòng.

Sau đó cô thấy Thi Cẩm Ngôn lặp lại lời nói với Diêu Đằng: “Thả cô ấy ra, để tôi làm con tin của anh!”

Ánh mắt kiên định, lời nói mang theo cảm giác ấm vang. Diều Đằng có vẻ cũng bất ngờ với sự xuất hiện của Thi Cẩm Ngôn, trong mắt anh ta ánh lên vẻ khó tin rồi nói: “Vì sao anh làm như vậy?”

Vì sao?

Tư Tĩnh Ngọc cũng muốn hỏi vì sao anh ngốc như vậy.

Nhưng Thị Cẩm Ngôn chỉ nhíu mày như thể câu hỏi này quá mức nực cười, anh thản nhiên nói: “Chẳng có nhiều vì sao như vậy đâu! Nhưng anh đã hỏi thì tôi sẽ nói... bởi vì đó là vợ con của tôi!”

Đó là vợ con của tôi...

Dù cho đã ly hôn, dù Tư Tĩnh Ngọc vẫn chưa tha thứ cho anh, thế nhưng trong lòng anh mãi mãi chỉ có một người vợ là cô.

Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, cô cảm nhận được họng súng lạnh bằng trên trán mình di chuyển, tựa như nó nhắm sang Thi Cẩm Ngôn.

Bất chợt Tư Tĩnh Ngọc nảy sinh một cảm giác liều chết, cô đột nhiên muốn đánh cược một lần.

Đúng vậy, đánh cược!

Cô chẳng chút nghĩ ngợi mà đột nhiên đánh về phía Diều Đằng, cướp lấy khẩu súng lục kia.

Động tác của cô quá mạnh, mạnh đến mức Diều Đằng phải ngẩn ra, không phản ứng kịp.

Khi Tư Tĩnh Ngọc cướp được súng, Diều Đằng giật mình, xoay người muốn cướp lại. Tư Tĩnh Ngọc sợ hãi lùi về sau mấy bước, Thị Cẩm Ngôn đột ngột xông lên nhắm thẳng vào mặt Diều Đằng mà đánh.

Hai người đàn ông cứ thế lao vào đánh nhau.

Tư Tĩnh Ngọc cầm súng lùi về sau, nhắm thẳng vào hai người, cô sợ nếu bắn sẽ trúng Thị Cẩm Ngôn, sợ đến mức cả người run rẩy.

Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, hổ lên: “Các người dừng lại, đừng đánh! Đừng đánh nữa!”

Nhưng chẳng có tác dụng gì.

Diều Đằng không có súng cũng chỉ được coi là đặc công lợi hại hơn bình thường một chút, Thi Cẩm Ngôn cũng thường xuyên rèn luyện thân thể nên nhất thời khó mà phân thắng bại.

Nhưng Diêu Đằng là dân chuyển, cơ bắp nhiều hơn Thi Cẩm Ngôn không ít.

Cho nên chỉ cần mấy phút trôi qua Thị Cẩm Ngôn đã rơi vào thế yếu.

Tư Tĩnh Ngọc vẫn nắm súng, cô có súng nên cũng không sợ chỉ hô lên: “Hai người tránh nhau ra! Thị Cẩm Ngôn! Anh tránh ra!”

Thế nhưng lúc này Thi Cẩm Ngôn đã bị Diêu Đằng áp chế, không có cách nào rời ra được.

Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, không biết phải làm gì, đúng lúc này cửa xe bị mở ra, Thường Hinh Dư bước xuống, Tư Tĩnh Ngọc lập tức nhắm thẳng súng về phía cổ ra.

Thường Hinh Dư trốn sau xe, nói với Tư Tĩnh Ngọc: “Cô đừng có kích động, đừng có kích động!”

Mặc dù Tư Tĩnh Ngọc rất muốn giết chết cô ta nhưng cô cũng hiểu nếu mình thực sự làm vậy tức là đã phạm vào tội giết người.

Tự Tĩnh Ngọc nheo mắt lại nhìn chằm chằm Diều Đằng và Thương Hinh Dư, đúng lúc này Tô Ngạn Bân và Lâm Hi Nhi xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.