Chương trước
Chương sau
Bạch Nguyệt vừa mới thả lỏng thì nghe thấy tiếng hét của y tá, cô ta mặc kệ bộ dạng của bản thân lúc này mà ngồi thẳng người lên hỏi: “Làm sao vậy? Đứa bé sao rồi? Nó sao rồi?”

Bác sĩ đã sớm cảnh báo cô ta dùng thuốc quá nhiều trong lúc mang thai nên rất có thể đứa bé sẽ tàn tật, cổ ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý đứa bé cụt tay cụt chân rồi. Mặc dù biết đứa bé là gánh nặng cả đời của cô ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến có thể lợi dụng nó để được ở bên cạnh Thi Cẩm Ngôn thì cái loại gánh nặng này cũng trở nên ngọt ngào.

Cô ta cắn môi nhìn về phía đứa bé thì thấy y tá tỏ vẻ thương hại cô ta. Còn chưa cắt cuống rốn, mà cũng chẳng ai quan tâm đến điều này, y tá ôm đứa bé đi lau người, sau đó ôm tới bên cạnh Bạch Nguyệt

Cô ta cúi đầu nhìn tay chân của đứa bé, thấy không mất cái nào mới thở phào. Sau đó, cô ta nhíu mày, nhìn đứa bé với ánh mắt chán ghét.

Đứa bé này... xấu quá! Mặt mũi nhăn nhúm, vặn vẹo.

Bạch Nguyệt biết trẻ con mới sinh đều xấu như vậy, cổ ta quát y tá: “Đứa bé không sao cả. Cô hét lên cái gì?”

Lúc này thái độ của y tá tốt hơn rất nhiều, bộ dạng giống như không nỡ chọc Bạch Nguyệt. Y tá bước lên ôm đứa bé từ trong lòng cô ta ra, đặt sang bên cạnh rồi nói: “Cô mau rửa cuống rốn đi, để lâu thêm nữa sẽ nguy hiểm đấy”

Bạch Nguyệt chỉ có thể tiếp tục nằm xuống, sau đó cảm nhận được có người đầy bụng của cô ta.

Đến khi rửa cuống rốn xong, cô ta thấy hơi kiệt sức nằm đờ người ra đó.

Y ta hỏi: “Thế nào? Cô muốn uống nước không? Cô cần phải đi tiểu trong vòng năm tiếng, nếu không sẽ dễ bị xuất huyết”

Bạch Nguyệt bĩu môi, không hiểu tại sao thái độ của y tá lại trở nên tốt như vậy. Cô ta từng nghe nói, khi vào bệnh viện, thái độ của bác sĩ không tốt có nghĩa là có chuyện tốt, còn thái độ của bác sĩ tốt có nghĩa là... có chuyện không tốt xảy ra.

Cô ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra có chuyện gì.

Vì vậy, cô ta bắt đầu không yên lòng. Phụ nữ mới sinh con cần phải nghỉ ngơi, nhưng vì có chuyện trong lòng nên cô ta không ngủ được, cứ ôm đứa bé nằm trên giường. Có người đi qua, cô ta khẩn trương mở mắt, thấy đứa bé vẫn còn mới yên lòng lại.

Tư Tĩnh Ngọc một mình sinh con ở nước ngoài, không có ai chăm sóc nên mới làm mất con. Lúc này cô ta sợ Thi Cẩm Ngôn hoặc là Tư Tĩnh Ngọc đến đây trộm con của cô ta. Đứa bé này là khả năng cuối cùng của cô ta và Thi Cẩm Ngôn, cô ta tuyệt đối không để nó xảy ra chuyện gì được.

Nằm trong phòng sinh quan sát hai tiếng đồng hồ, xác định không có chuyện gì, bác sĩ mới đẩy cô ta vào phòng bệnh.

Thấy Bạch Nguyệt, mẹ Bạch hưng phấn ra đón, bà ta cẩn thận từng chút một ôm đứa bé lên.

Bên này, mấy cô y tá cùng nhau dìu Bạch Nguyệt lên giường, sau đó nhanh chóng chạy mất, giống như ở đây có cái gì đó rất đáng sợ.

Bạch Nguyệt càng nhận ra có gì đó không được bình thường.

Lúc cô ta đang hoang mang, đột nhiên nghe thấy tiếng hát của mẹ Bạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.