Chương trước
Chương sau
Trước đây, anh cảm thấy mình và Tĩnh Ngọc hết thật rồi, nên mới dùng cách đó trừng phạt Bạch Nguyệt, phá hủy cả đời cô ta.

Sau này, khi anh biết Tân Tân là con trai của anh và Tĩnh Ngọc, anh đã từng nhắc nhở cô ta rằng đứa bé không phải là con của anh. Lúc đó, cô ta uống thuốc rất nhiều lần, bác sĩ đã cảnh báo trước là đứa bé sẽ có vấn đề, nhưng cô ta vẫn kiên quyết sinh nó ra để đổi lấy vinh hoa phú quý.

Chuyện do mình làm thì mình phải tự gánh hậu quả.

Vẻ mặt lạnh lùng của Thi Cẩm Ngôn khiến lòng Bạch Nguyệt ớn lạnh từng cơn.

Cô ta yêu anh đã nhiều năm, nên biết dáng vẻ này của anh là có ý gì. Anh quyết tâm không nhận cô ta và đứa bé!

Bạch Nguyệt siết chặt tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Thi Cẩm Ngôn! Tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”

Sau đó cô ta quay đầu nhìn về phía các phóng viên, “Anh ta không thừa nhận, nhưng tôi dám đảm bảo đứa bé là con của anh ta! Tôi muốn làm xét nghiệm DNA!”

Thi Cẩm Ngôn cười nhạt, “Cổ nói xét nghiệm DNA là xét nghiệm DNA? Chẳng lẽ cứ mỗi lần có người đến tìm tôi đều phải xét nghiệm DNA? Tôi không đồng ý, cô nghĩ là cô có làm được không?”

Làm được không?

Đúng là không thể làm được!

Nước Trung Quốc kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt xét nghiệm DNA cha con, không phải ai muốn xét nghiệm cũng được, trừ khi thông qua đồn cảnh sát.

Muốn kiện Thi Cẩm Ngôn ra tòa, cần phải mời luật sư, cũng cần phải có chứng cứ.

Nhưng bây giờ cô ta không có một chứng cứ nào.

Lúc làm thụ tinh nhân tạo trong bệnh viện, cô ta dùng t*ng trùng của người quyên tặng, bởi vì cô ta muốn sinh một đứa con. Hình thức thụ tinh nhân tạo này có nói rõ không được tìm ba đứa bé sau khi nó được sinh ra. Hơn nữa, cô ta và Thị Cẩm Ngôn còn ký thỏa thuận trước khi sinh con. Cho nên, cô ta không có cách nào xác nhận được cha đứa bé là Thi Cẩm Ngôn.

Bạch Nguyệt tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Lúc này, các phóng viên nhỏ giọng thảo luận.

“Đứa bé không phải là con của anh ta?”

“Làm sao có thể? Nếu không phải là con của anh ta thì sao anh ta không chịu xét nghiệm DNA? Rõ ràng là không muốn nhận mà!”

“Bạch Nguyệt bị như thế là đáng đời, nhưng trẻ con là vô tội...”

Cả Bạch Nguyệt lẫn Thi Cẩm Ngôn đều nghe thấy tiếng thảo luận của các phóng viên.

Thi Cẩm Ngồn chợt nói: “Có điều, để chứng minh sự trong sạch của tôi, tôi đồng ý xét nghiệm DNA cha con với đứa bé”

Vừa nghe thấy anh nói vậy, Bạch Nguyệt không khỏi vui mừng.

Qua cơn vui vẻ, cô ta bắt đầu nghi ngờ, tại sao anh lại đột nhiên đồng ý?

Nhất định là anh muốn chứng minh sự trong sạch của mình!

Người có tiền có rất nhiều thủ đoạn, anh hoàn toàn có thể mua chuộc bác sĩ.

Nghĩ tới đây, Bạch Nguyệt cắn môi, nói: “Nếu anh đã đồng ý thì chúng ta đến đồn cảnh sát lập án, sau đó để cảnh sát đứng ra làm xét nghiệm DNA. Nếu không... tôi sợ anh sẽ làm giả kết quả xét nghiệm!”

Thi Cẩm Ngôn liếc Bạch Nguyệt, cảm thấy người phụ nữ này có lúc rất khôn khéo, nhưng cũng có lúc rất ngu xuẩn.

Trước mặt nhiều phóng viên như vậy, anh dám làm giả kết quả xét nghiệm?

Có điều...

“Được, đúng lúc giữa chúng ta còn một vụ kiện chưa giải quyết, đó là vụ kiện trộm Tân Tân. Trước đây, bởi vì cô mang thai sinh con nên không giải quyết. Bây giờ, nhân vụ này giải quyết cho xong luôn”

Nghe lời Thi Cẩm Ngôn nói, Bạch Nguyệt sợ đến mức run rẩy cả người.

Nhưng cô ta chợt nghĩ lại, chỉ cần chứng minh được đứa bé là con của Thi Cẩm Ngôn thì cô ta không tin anh dám tống cô ta vào tù.

Vì vậy, Bạch Nguyệt ngẩng đầu lên, kiên quyết nói: “Được!”

Cả đám người cùng nhau đến đồn cảnh sát. Dưới sự giám sát của bọn phóng viên, hiệu suất làm việc của cảnh sát cao hơn, chỉ một tuần sau là có kết quả xét nghiệm DNA.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.