Trước đây Thị Cẩm Ngôn cực kỳ trầm tĩnh, chưa từng để lộ cảm xúc. Nhưng những lời nói lúc này chỉ toàn là vẻ thù ghét, rõ ràng đến mức khiến Bạch Nguyệt phải choáng váng.
Anh vừa nói cho cô ta tin tức sốc như thế, bấy giờ lại... bắt đầu kiện cô ta sao?
Anh... rốt cuộc độc ác với cô ta đến mức nào nữa đây?
Bà Bạch nghe thấy thế thì bèn cầu xin Thị Cẩm Ngôn tha thứ: “Cẩm Ngôn, cháu cũng được xem như được cố trông coi lớn lên. Cô xin cháu, cho Nguyệt Nguyệt một cơ hội được không? Cẩm Ngôn! Cầu xin cháu! Cô cầu xin cháu, cho Nguyệt Nguyệt thêm một cơ hội đi. Tuy con bé trộm Tân Tân, nhưng bao nhiêu năm nó nuôi Tân Tân khôn lớn như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao mà!”
Thi Cẩm Ngôn nghe vậy liền cau mày, “Cô ta đánh cắp Tân Tân, ngược đãi Tân Tần, bắt một đứa trẻ đáng ra phải được ngậm thìa vàng mà lớn lên lại phải sống với cô ta, bị cô ta dạy dỗ một cách lệch lạc, từ bé đã không được ăn ngon, mặc không đủ ấm, thậm chí còn mắc bệnh máu trắng, ấy thế mà tôi còn phải cảm kích cô ta sao?”
Đám phóng viên chưa đi, thậm chí là cả mẹ Bạch nghe thế cũng thấy Bạch Nguyệt sai rồi.
Mẹ Bạch mấp máy môi, nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn Thị Cẩm Ngôn. Cuối cùng, bà ta đột nhiên quỳ xuống dập đầu với anh: “Cẩm Ngôn à, coi như cô van xin cháu được không? Van
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125377/chuong-1619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.