Dù sao Bạch Nguyệt cũng chẳng có bao nhiêu tiền, huống hồ trong thôn cũng chẳng có nhà dư nên bây giờ
mấy người bọn họ chỉ có thể ở trong một phòng. Tân Tân bị Bạch Nguyệt đặt nằm trên chiếc giường gạch lạnh lẽo, không ai chú ý đến thằng bé.
Bé Lười nói một lúc khiến Bạch Nguyệt chú ý, đứng bật dậy, “Bé Lười, mày đang nói gì thế hả?”
Bé Lười lập tức le lưỡi với cô ta, “Cháu chỉ nghe ngóng giá thị trường một chút thôi mà. Cháu chỉ muốn cho hai chú thấy bán cổ đi thì được nhiều hơn, hay bán chúng cháu được nhiều hơn thôi!”
Bạch Nguyệt cau mày, cảm thấy thằng nhóc này tuy chưa được mấy tuổi nhưng lại rất mưu mô, nó đang châm ngòi bọn họ.
Nhưng thằng bé cho rằng hai tên du côn này được cô ta tìm một cách tùy tiện sao?
Bạch Nguyệt cười lạnh, “Tao thấy mày vẫn nên lo cho bản thân trước đi! Tốt nhất là mày nên cầu xin tạo, để tạo bán máy cho người nào tốt lành một chút!”
Bé Lười mở to mắt ra nhìn, sau đó chỉ nghiêng đầu chứ không nói gì nữa.
Tí Nị ngồi bên cạnh bèn hỏi, “Cậu chủ, sao cậu không nói gì nữa?”
Bé Lười thở dài: “Anh sợ hỏi tiếp thì cô sẽ áy náy. Dù sao cũng lớn như vậy rồi mà còn thua một đứa trẻ”
Bạch Nguyệt nghe mà thấy nực cười, nhưng Bé Lười lại tỏ vẻ đau đầu, nói tiếp:
“Anh đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe thủng săm, chắc chắn có thể bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125358/chuong-1629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.