Đến khi Bạch Nguyệt hoàn toàn biến mất, Đại Tráng mới đứng lên, bỏ loa xuống cười gần.
Mấy người đứng cạnh anh ta cũng nhàn nhã vô cùng.
Hai tên côn đồ chẳng hiểu ra sao, đám người này sao còn không đi bắt Bạch Nguyệt Thậm chí còn hù dọa cô ta?
Đại Trắng quay đầu nhìn hai tên côn đồ, thấy bọn họ cũng bắt đầu rục rịch muốn trốn thì lạnh lùng nói: “Tôi quên chưa nói, trong núi có sói, mọi người cứ cẩn thận thì hơn!”
Một lời này khiến hai tên côn đồ cứng người, không dám có suy nghĩ chạy trốn nữa.
*****
Bên kia, Bạch Nguyệt lao như điên trong rừng cây. Không biết bao lâu sau cô ta mới dừng lại, tựa lưng vào một thân cây to rồi thở dốc, cô ta cảm giác như mình thoát được một kiếp rồi. Sống đến tận bây giờ cô ta mới phát hiện bản thân mình không làm nổi mấy chuyện tự sát này. Người ích kỉ như cô ta sao có thể chịu đựng được nỗi đau đó đây?
Cô ta phải sống, sống cho thật tốt, để Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc chết không được tử tế!
Bạch Nguyệt cắn răng nghĩ tới đây liền cười cười, đúng vậy, còn thằng nhãi con kia dám cắn đứt tai của cô ta nữa!
Cô ta sờ sờ cái lỗ tai của mình rồi hít vào một hồi thật sâu, thế nhưng lại ngửi được cái mùi gỉ sắt đặc trưng của máu tươi.
Giữa đêm trong rừng cây đen thùi lùi, cảnh tượng này thật sự rất đáng sợ.
Nhưng Bạch Nguyệt lại không thấy sợ, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3125340/chuong-1638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.