Trang Nại Nại sững người.
Anh nói cô theo anh về nhà đi!
Khoảng thời gian trước, khi bị người ta hiểu lầm, khi bị anh chất vất, cô vẫn luôn nghĩ đợi đến khi mọi việc rõ ràng thì nhất định phải làm cho anh cúi đầu.
Nhưng đến giây phút này, khi anh thật sự cúi đầu thì cô lại phát hiện mình không hề hả giận hay thoải mái như trong tưởng tượng.
Thậm chí, lòng cô còn đau âm ỉ vì câu nói này.
Theo anh về nhà…
Nhưng mà…
Đó là nhà của anh! Anh muốn đi thì đi, muốn về thì về.
Còn cô thì?
Bị anh ép đi, bây giờ muốn về phải được sự đồng ý của anh mới có thể về!
Chóp mũi Trang Nại Nại ê ẩm, mãi sau mới trả lời được: “Bây giờ… em không muốn về.”
Dù đã biết cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, nhưng khi nghe thấy câu từ chối, Tư Chính Đình vẫn cảm thấy khổ sở. Anh biết mình không nên ép cô, cũng không thể ép cô. Nhưng nhớ lại ngày hôm đó, khi anh đi đến cửa sổ gần như vậy mà cô vẫn không phát hiện, nếu lỡ như đó là trộm thật thì sao?
Ở đây rất không an toàn!
Nếu cô ở đây thì anh phải ở ngoài canh giữ mỗi tối mới có thể yên tâm được. Hơn nữa... nếu cô không về, anh sợ sẽ có một ngày anh không tìm thấy cô đâu cả!
Trang Nại Nại nói xong thì vô cùng khẩn trương. Người như anh, có lẽ cả đời này chỉ biết từ chối người khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/2415191/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.