Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm từ trên giường đứng dậy.
Nhìn Hạ Lễ Ngộ, lập tức chào hỏi: “Bác sĩ Hạ!”
Lúc này Hạ Lễ Ngộ mới nói với cô: “Đã lâu không gặp!”
Cảnh Phạm gật nhẹ: “Hiện tại tình hình của anh ấy thế nào rồi?”
“Cô cũng thấy rồi đó, còn tốt hơn so với suy nghĩ của tôi.”trong giọng nói của Hạ Lễ Ngộ chứa đựng sự trêu chọc.
Cảnh Phạm chỉ có thể nói: “Vậy em đi mua bữa sáng.”
Nói xong thì từ trong phòng bệnh đi ra ngoài.
Cô đứng ở bên ngoài phòng bệnh một hồi thật lâu, nhớ đến nụ hôn kia, cả người hơi ngẩn ngơ. Trong một năm xa cách, thực sự cô cũng chưa từng nghĩ đến, có một ngày bọn họ vẫn có thể như thế.
Nhưng bệnh tình của anh rốt cuộc là như thế nào?
Vừa nghĩ đến vấn đề này, Cảnh Phạm cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, giống như bị một tảng đá thật nặng đè lên khiến cho cô vô cùng khó chịu.
Bên trong cánh cửa.
Hoắc Cảnh Thành ngước mắt nhìn cô rời khỏi, mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại, anh mơi chuyển tầm mắt trở về.
Hạ Lễ Ngộ hắng hắng giọng: “Mình còn cho rằng hai người không thể nào ở bên cạnh nhau được nữa. Nhưng bây giờ xem ra, mình đã nghĩ quá nhiều rồi.”
“Tình hình của mình thế nào rồi?” Hoắc Cảnh Thành cũng không nói tiếp lời của Hạ Lễ Ngộ, chỉ hỏi như thế.
Vẻ mặt của Hạ Lễ Ngộ hơi ảm đảm: “Còn đau không?”
“Hơi khó chịu.” Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233150/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.