Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc này Cảnh Phạm mới biết, tất cả đều là công lao của Hoắc Cảnh Thành.
“Vậy trong một năm qua, làm sao anh ấy vượt qua.” Cảnh Phạm nghe được tiếng nói của mình khàn đến cực điềm.
Lục Kiến Minh than thở: “Uống thuốc, phát bệnh, lại uống thuốc, lại phát bệnh. Lập đi lập lại.”
Trong lòng Cảnh Phạm như bị ai xé.
Vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.
Dường như cô lập tức bật mình đứng dậy.
“Sao rồi? Bác sĩ Hạ, anh ấy có khỏe không?” Cô không có cách nào kiềm chế được sự sợ hãi của mình qua lời nói.
“Haiz!” Hạ Lễ Ngộ buông tay: “Anh ấy còn rất yếu, để cho anh ấy nghĩ ngơi một lát đi.”
“Được.” Cảnh Phạm ngoan ngoãn nghe theo.
Anh nằm trên giường, y tá đẩy anh ra đưa đến phòng bệnh
Một cái chớp mắt Cảnh Phạm cũng không chớp, cứ nhìn anh chằm chằm, đi theo đến phòng bệnh của anh.
Anh nằm ngủ một đêm, một đêm này co cũng không chớp mắt.
Cô sợ anh đau.
Sợ tính mạng anh đột nhiên có vấn đề.
Sợ thuốc truyền hết, nếu cô ngủ cố sẽ không biết.
Cả một đêm, cô đều ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, thẫn thờ nhìn anh.
Mãi cho đến khi chiếc kim trên tay anh bị rút ra, y tá nói tình hình sức khỏe của anh đã tốt hơn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay nhỏ bé mềm mại, dò vào trong chăn, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233148/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.