Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Có lẽ thật sự đang nằm mơ!
Chỉ có ở trong mơ mới có thể thấy cô như vậy...
Chỉ có ở trong mơ, cô mới có thể giống như lúc này quan tâm mình như vậy.
Hoắc Cảnh Thành cố gắng nâng tay muốn chạm vào gương mặt cô. Nhưng ngón tay còn chưa chạm đến mặt cô lại nắm chặt, thu lại.
Anh có chút sợ hãi. Sợ thật sự chạm vào khoảng không. Sợ thật sự tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Cảnh Phạm dường như cảm nhận được thống khổ và mâu thuẫn sâu trong lòng anh, lúc tay anh muốn thu lại, vội vàng đưa tay cầm lấy tay anh.
Lòng bàn tay anh lạnh lẽo như vậy.
Cô nắm rất chặt, giống như hận không thể toàn bộ nhiệt độ trên người mình độ cho anh.
Cô đưa tay anh dán lên mặt mình.
“Hoắc Cảnh Thành, anh không được làm sao nhé...” Cô thấp giọng lẩm bẩm, không ngừng để anh cảm nhận được sự tồn tại của mình, cũng để mình cảm nhận được anh còn tồn tại. Xung quanh im lặng như vậy, nhưng tiếng tim anh đập lại yếu ớt như thế.
Yếu ớt đến mức gần như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Hoắc Cảnh Thành một tay ôm lấy cô. Mặt anh chôn vào mái tóc cô.
“Cảnh Phạm, nếu... anh chết... Em có nhớ anh không?” Anh ngay cả nói chuyện cũng dần không có khí lực, một vài câu đơn giản cũng phải dừng hai ba lượt mới nói xong.
Vấn đề đó hỏi ra, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233145/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.