Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bên ngoài trời còn đang mưa.
Anh không mang ô, mặc áo gió màu đen, đứng im lặng trong bóng tối.
Mưa tí tách rơi, rơi xuống người anh, cả người anh đều giống như đang chìm khuất trong đó.
Cảnh Phạm chỉ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay vô hình xiết chặt, hung hăng bóp trái tim cô lại thành một nắm.
Vô cùng khó thở.
“Anh...” Cô khẽ gọi một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.
“Hả?”
“Anh dừng xe đi ạ.”
“Cái gì?” Cảnh Uyên không kịp phản ứng lại.
Cảnh Phạm lại nói nhỏ một câu: “Anh dừng xe đi.”
Cảnh Uyên thấy thần sắc cô khác thường, nhìn theo tầm mắt cô, khi thấy bóng người trong đêm kia cũng kinh ngạc.
Hóa ra là Hoắc Cảnh Thành.
Anh còn tưởng anh ta sẽ không quay lại nữa.
Cảnh Uyên không đi tiếp, dừng xe ở ven đường.
Cảnh Phạm từ trên xe bước xuống.
Cảnh Uyên gọi cô: “Dù này!”
Nhưng cô như không nghe thấy, chỉ đóng cửa xe lại.
Cách một con đường, cô đứng bên này, Hoắc Cảnh Thành đứng ở bên kia.
Anh vẫn đứng im không động đậy, dường như cảm nhận được điều gì, chậm rãi quay sang.
Tầm mắt đối diện với cô.
Mưa bụi tí tách rơi giống một tầng sương mù mỏng, hoặc như một làn khói nhẹ quẩn quanh.
Dường như cuối cùng cũng gặp được cô, sắc mặt anh có một chút dao động.
Cảnh Phạm đi về phía anh.
“Sao anh lại tới đây?”
Cô hỏi. Thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233130/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.