Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Nhưng thật ra cậu có thể không cần nói với mình.” rốt cuộc Cảnh Phạm cũng mở miệng.
Ngoài dự liệu của Thịnh Gia Ngôn, cô cũng không sụp đổ. Thậm chí, ngay cả chút kích động, cô cũng không có.
Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, giống như bây giờ người đó đã thật sự chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
“Cậu không nói tới, mình cũng sắp quên mấy anh ấy rồi.”
Thịnh Gia Ngôn nhìn cô, khó có thể nhìn ra được chút gợn sóng gì gì từ trên mặt hay trong đôi mắt cô. Cô ấy không biết là do cô ngụy trang quá tốt, hay là cô đã thật sự buông bỏ được đoạn tình cảm này rồi.
Chẳng qua là, đã từng yêu sâu đậm một người như vậy, thật sự có thể nói quên là quên được sao?
Tình yêu, dễ dàng như vậy sao?
Thịnh Gia Ngôn không thể đoán được tâm tư của cô.
Thịnh Gia Ngôn còn có chuyện khác, cô ấy nghe điện thoại, rồi rời đi trước.
Một lúc lâu sau, Cảnh Phạm vẫn còn dựa vào trên máy bán hàng tự động, cô rũ thấp mắt xuống, nhìn mặt đất.
Thì ra, anh đã trở lại.
Ít nhất, anh vẫn còn sống.
Đó cũng coi như là một chuyện tốt.
Chẳng qua là, đây là một chuyện tốt không liên quan đến cô.
Cảnh Phạm suy nghĩ, cô xoay người, chuẩn bị rời đi.
Vừa nâng tầm mắt lên, đoàn người đi phía đối diện, khiến chân cô hơi ngừng ở.
Lục Kiến Minh, Trần Lộc, đều ở trong đám người đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233118/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.