Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một đêm tuyết rơi nhiều, bao phủ cả thành phố, cũng giống như bao phủ cả lòng người.
Văn Bái một đêm không nhủ, nhắm mắt là thấy ác mộng.
Bên tai, là những lời nói bén nhọn của Cảnh Phạm vang lên.
Đứa bé kia...
Đứa bé kia, nếu thực sự là đứa con của Cảnh Thành...
Không!
Không thể nào?!
Nhất định người đàn bà kia lừa dối mình!
Sự thật đó, không người nào dễ tiếp nhận. Cho nên, Văn Bái vừa dao động, vừa sợ, trong lòng liên tục từ chối nó.
Sáng sớm, bà không thay quần áo, từ trong phòng đi ra, câu nói đầu tiên với người giúp việc: “Người đàn bà kia vẫn ở đó sao?”
“Dạ! còn đứng bên ngoài.”
Trong ngực Văn Bái dâng lên một cảm giác buồn rầu, xông ra ngoài: “Cô ta đúng là bị điên! Không muốn sống nữa sao?”
Mở cửa, người g ngoài cửa làm bà chấn động. Người giúp việc nhìn cảnh này trên mặt cũng không còn kiên nhẫn.
Giờ phút này, Cảnh Phạm vẫn đứng ngay cửa.
Cô sớm đã đông cứng như một con cá ướp đông.
Trên vai đầy tuyết, một lớp dày, nhưng cô giống như đang bị đóng băng, ngay cả việc đưa tay hất đi lớp tuyết trên vai cô cũng không màng.
Cô cuộn thành một đoàn.
Dường như nghe được tiếng mở cửa, cô chậm rãi...chậm rãi... quay đầu, giống như thực sự bị đóng băng, động tác cực lỳ trì trệ.
Cô nhìn về phía Văn Bái, trong mắt là vẻ vô hồn làm người ta kinh hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233109/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.