Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Môi của anh rất lạnh.
Anh dùng sức đè lên môi cô, khiến cô cảm thấy đau.
Nhưng cô không hề muốn trốn.
Đau như vậy, ít nhất cũng khiến cô biết, anh thật sự tồn tại.
Không chỉ là ảo giác của bản thân.
Người này, trở lại, bình yên vô sự, đứng trước mặt cô, không đi đâu cả.
Kích động, say sưa, cánh tay mảnh khảnh của cô tham lam đưa lên, ôm cổ anh, sau đó kiêng chân, nhiệt tình đáp lại nụ hôn.
Hoắc Cảnh Thành điên cuồng hôn cô.
Hai đôi môi không chút kẽ hở, anh làm càn trong miệng cô, bức cô liên tiếp bại lui, thần phục anh.
Có phải ở trước mặt người đàn ông kia, cô cũng nhiệt tình như vậy, nhu tình như vậy?
Chỉ cần suy nghĩ đến, ngực anh liền đau đớn kịch liệt.
Hoắc Cảnh Thành hít thở nặng nề, ôm chặt cô, hận không thể khắc cô vào sâu trong cơ thể mình.
Để cô thuộc về mình..
Thuộc về mình mình..
Rât không cam lòng...
Anh cắn môi cô, cô nhẹ nhàng rên một tiếng: “Đau...”
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy bản thân mình như bị cô bỏ bùa, rõ ràng là ghen tị đến thế, hận thù đến thế, nhưng chỉ cần cô rên nhẹ một tiếng, anh liền không đành lòng làm gì với cô nữa.”
Anh thả lỏng, để miệng cắn biến thành nụ hôn.
Đau?
Cô cũng biết, anh cũng đau...
Lòng anh bị sự đố kị thiêu đốt, như hóa thành tro tàn.
Cảm giác bị cắt từng dao, đau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233084/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.