Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tôi cũng nghe chị Tô Vân nói thôi. Chẳng lẽ Hoắc tổng quay về mà chưa liên lạc với cô à?
Cảnh Phạm lắc đầu: “Không có”
Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng, cái cô quan tâm là anh bây giờ thế nào.
“Chị Tô Vân có nói lúc nào Hoắc tổng sẽ tới công ty không? Anh bây giờ có khỏe không? Bệnh tình anh thế nào rồi?”
Một loạt câu hỏi biểu lộ rõ ràng sự lo lắng của cô vào lúc này.
Thịnh gia đáp lại cô: “Tôi cũng không biết, chị Tô Vân không có nói những điều này”
Cảnh Phạm không để Thịnh gia nói nhiều, cúp điện thoại.
Anh đã trở lại
Anh đã trở lại rồi.
Nhất định là anh đã bình phục rồi, cho nên anh mới trở về, cho nên mới tới công ty.
Cảnh Phạm nhảy nhót, kích động, mừng như điên, căn bản cũng không để tâm đến việc vì sao anh lại không liên lạc với mình
Sự thật là anh vẫn còn sống, vẫn bình yên, những chuyện nhỏ nhặt này đều không còn quan trọng nữa.
Cô mở tủ đồ, bắt đầu tìm quần áo.
Bộ này nhìn không đẹp, quá trong trắng thuần khiết
Bộ này cũng khó nhìn, hở hang quá không trang trọng
“Phạm Phạm” Cửa phòng bị gõ, giọng Cảnh Uyên vang lên bên ngoài cửa
Cảnh Phạm bước chậm ra mở cửa
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Cảnh Uyên khẽ giật mình, hơi bất ngờ. Anh quên đã bao lâu rồi chưa nhìn thấy nụ cười của cô.
Trong khoảng thời gian này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233079/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.