Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Dì nhỏ, chúng ta đi hỏi chú Hoắc ngay bây giờ có được hay không?” Đột nhiên đứa bé đề nghị.
Bây giờ hỏi tất nhiên là không được rồi. Hôm nay anh bận rộn, e rằng bây giờ vẫn phải đi tiếp khách.
Nhưng mà nhìn đôi mắt ngập nước của cô bé, lời từ chối vừa đến miệng cô cũng nuốt vào bụng, chỉ gật đầu: “Được!”
——
Buổi tối, Hoắc Cảnh Thành còn có tiệc xã giao.
Anh muốn Cảnh Phạm dọn đến chỗ anh nhưng nói thế nào cô cũng không đồng ý.
Vừa nghĩ tới việc sau khi trở về sẽ đối mặt với căn biệt thự trống rỗng kia, Hoắc Cảnh Thành cảm thấy thà đừng về còn hơn.
Uống rượu đến một nửa thì Hoắc Cảnh Thành cầm di động gọi điện cho người nào đó, nhưng điện thoại bị cúp, chỉ gửi tới một cái tin nhắn: “Em không tiện nghe điện thoại, chờ một chút!”
“Em đang ở đâu?”
“Sao vậy?”
“...” Ngón tay Hoắc Cảnh Thành hoạt động trên điện thoại, gõ mấy chữ: “Chuyển tới đi!”
Bên kia, Cảnh Phạm đang dỗ Tiểu Chanh ngủ. Hôm nay cô bé khóc mệt, cơm tối cũng không ăn mà ngủ luôn.
Cảnh Phạm thấy ba chữ trên màn hình di động chỉ mỉm cười một tiếng, không nhắn lại.
Nghiêng người nằm trên ghế salon nhìn đứa bé đang say ngủ lại nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng cô cảm thấy có một loại sợ hãi khó tả.
Hoắc Cảnh Thành cầm di động đợi một lúc nhưng cũng không nhận được tin nhắn hồi âm của cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233056/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.