Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hai chữ “Khó chịu!” vừa tủi thân, lại thống khổ khiến cho Hoắc Cảnh Thành đau lòng không thôi.
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản nhưng anh cảm thấy cũng đau không kém.
Trên thực tế, mấy ngày nay, anh dễ chịu hơn cô chỗ nào chứ?
Cô không dây dưa, quan tâm đã khiến anh đau khổ. Ai có thể ngờ rằng, cô lại cùng người đàn ông kia...
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, gương mặt Hoắc Cảnh Thành căng thẳng, cắn môi nói: “Đáng đời!”
Tuy nói như vậy nhưng anh vẫn mở cửa xe, ôm cô vào trong xe. Cảnh Phạm có chút khó hiểu nhìn anh, sắc mặt anh lại nặng nề như vậy: “Ngồi yên, tôi đưa em đến bệnh viện!”
Giọng điệu không cho người khác phản bác.
Thậm chí, anh còn thắt dây an toàn giúp cô.
Cảnh Phạm định nói cái gì nhưng Hoắc Cảnh Thành đã ngắt lời cô: “Nếu em muốn giữ khoảng cách với tôi cũng không phải không thể nhưng không phải bây giờ!”
Cô mỉm cười, không nói gì, chỉ lẳng lựng nhìn anh.
Cuối cùng, Hoắc Cảnh Thành ngồi lên ghế lái, điều khiển xe về phía bệnh viện.
Hai người cũng không nói gì. Cảnh Phạm định hỏi Hoắc Cảnh Thành liên quan đến chuyện Mộ Vãn nhưng định mở miệng thì di động đặt bên cạnh không ngừng rung lên.
Cảnh Phạm tùy ý liếc mắt nhìn, đã thấy nhấp nháy hai chữ ‘Mộ Vãn’.
Hoắc Cảnh Thành nghe điện thoại, ở đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Mộ Vãn, ngay cả Cảnh Phạm cũng nghe rõ.
“Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233034/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.