Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm nhìn hai già một trẻ bọn họ đi ra cửa, cảm giác chán nản đang tích tụ trong lòng dần tiêu tan đi chút ít.
Trước kia, cô cảm thấy ngoài mình ra, thì sẽ không có ai thương tiểu Chanh tử, yêu tiểu Chanh tử, cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Nhưng bây giờ nhìn lại, cô mới phát hiện ra, thì ra ngoài mình, vẫn còn những người khác sẽ yêu thương bé.
Hơn nữa, còn rất yêu.
Cảnh Uyên như biết được cảm thụ của cô, anh cười nói: “Tiểu Chanh tử rất đáng yêu, ai mà không thích con bé được chứ. Ban đầu, đúng là mẹ có chút bài xích với con bé, tuy nhiên, em cứ nhìn mẹ bây giờ đi —— mỗi trở về đi qua cửa hàng quần áo trẻ em, mẹ nhất định phải dừng xe lại xem chọn một lúc. Cha cũng vậy, lần này tiểu Chanh tử té xỉu, ông ấy bắt đầu đi hỏi ý kiến của chuyên gia ở các bệnh viện. Sau khi tiểu Chanh tử đến đây, căn nhà này cũng náo nhiệt hơn rất nhiều. May mà có đứa trẻ phụng bồi bọn họ, nếu không, chắc bọn họ cũng không vui vẻ như vui vẻ đâu.”
Nghe Cảnh Uyên như vậy nói, Cảnh Phạm cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Đứa bé thật sự là một tồn tại thần kỳ.
“Đúng rồi, còn có chuyện...” Cảnh Uyên nhớ tới cái gì đó.
“Làm sao?”
“Thứ năm tuần sau, lớp của tiểu Chanh tử có buổi họp phụ huynh. Em muốn tham dự không?” Cảnh Uyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233014/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.