Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng đáp án này thật ra mình đã đoán được từ trước rồi.
Cho nên, giờ phút này, ngay cả thất vọng cũng chẳng có.
‘Cạch’ một tiếng, cửa xe khóa chặt bị anh mở ra.
Môi Cảnh Phạm mấp máy, giọng nói cũng run run, ngữ thái lại vô cùng bình tĩnh: “Ít nhất, cảm ơn anh đã nói thật với tôi.”
Khiến cô có thể thanh tỉnh lại, lý trí hơn một chút.
Không rơi nước mắt.
Chỉ bình tĩnh mở cửa xe, bình tĩnh bước xuống.
Bình tĩnh đến bất thường.
Bình tĩnh đến khiến Hoắc Cảnh Thành cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nhìn tấm lưng kia, người nào đó xoay người nhìn theo, đột nhiên không muốn cứ buông tay như vậy.
Không muốn càng ngày càng xa cô như thế...
Đưa tay muốn giữ lấy tay cô, nhưng tay cô lại được Cảnh Uyên nắm lấy trước.
Bàn tay đưa ra rơi vào khoảng không.
Hoắc Cảnh Thành ngây ngẩn nhìn hai người bên ngoài, lúc này, ngực đau như bị người ta đập mạnh vào, ngay cả trái tim cũng như bị người ta móc mất.
Vừa trống rỗng, vừa đau.
——————
“Không sao chứ? Có sao không?” Xe ngoại, Cảnh Uyên cầm tay Cảnh Phạm, lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Anh, em không sao.”
Cảnh Uyên vén sợi tóc trên trán cô lên, trên trán hồng hồng một mảng khiến anh nhíu mày: “Đụng đỏ lên rồi.”
“Không đau.”
Cảnh Uyên bất đắc dĩ lại thương tiếc nhìn cô: “Sao em lại nhẫn nhịn như thế?”
“Anh, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233011/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.