Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng mà bọn họ là anh em mà?
“Anh em như hai người thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt!” Hoắc Cảnh Thành mở miệng.
Hoắc Cảnh Thành nghe giọng nói của mình lạnh lẽo như hàn băng vậy.
Có trời mới biết, anh phải kiềm chế mức nào mới không xông lên đánh ngã người đàn ông kia.
Một tiếng này, giống như từ trên trời hạ xuống.
Cảnh Phạm và Cảnh Uyên tỉnh táo lại, quay đầu nhìn người đi tới.
Thấy anh, trái tim Cảnh Phạm đau xót. Anh đã thấy hình ảnh vừa rồi của cô và Cảnh Uyên sao?
Cô mấp máy môi, theo bản năng muốn giải thích gì đó với anh, nhưng mà còn chưa mở lời thì cô không nói gì nữa.
Giải thích? Cô giải thích gì đây?
Nói rằng, Cảnh Uyên chỉ đơn phương thôi? Hay anh ấy vẫn luôn dây dưa? Nụ hôn này là do anh ấy ép buộc chứ?
Cô không nói ra miệng.
Quả thật, cho tới bây giờ cô không hề yêu Cảnh Uyên. Nhưng cho dù không yêu, cô cũng không nỡ làm tổn thương một người đàn ông dịu dàng như vậy.
Huống chi, cô dựa vào cái gì mà giải thích với Hoắc Cảnh Thành chứ?
Dù sao anh sắp kết hôn với Mộ Vãn, đã ngủ chung, lên giường với cô ta. Nếu cô chủ động giải thích với anh, không phải cô cũng quá đê tiện sao?
“Cô không có gì để giải thích với tôi sao?” Hoắc Cảnh Thành đứng đó, lạnh lùng nhìn Cảnh Phạm.
Sự trầm mặc của cô khiến anh muốn hét lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3233008/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.