Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hoắc tổng, anh có thấy diễn viên nhỏ ngoài 18 tuyến nào ra ngoài treo dây cáp có thế thân chưa? Nếu ngay cả chút khổ cực này cũng không chịu nổi, thì sau này ai thèm mời tôi đóng phim nữa.” Cảnh Phạm cười nói.
Sự quan tâm của anh, làm cho tâm tình của cô thoải mái hơn rất nhiều.
“Không ai mời đóng thì đừng đóng nữa. Làm diễn viên thì có gì tốt?”
“Nếu tôi không đóng phim, thì sao nuôi nổi mình?”
“Tôi nuôi em.” Hoắc Cảnh Thành đột nhiên bật thốt lên.
Nói xong, chính anh cũng sửng sốt.
Cảnh Phạm trước mặt cũng ngẩn người.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Phạm cong môi: “Tôi thích tự mình nuôi mình hơn.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn nụ cười trên mặt cô, không nói gì nữa.
Anh cũng đang tự hỏi, câu nói vừa nãy của mình, có mấy phần là xúc động, có mấy phần là xuất phát từ tình cảm?
Hai người lại dùng bữa như cũ, tựa như câu "Tôi nuôi em " vừa nữa kia chỉ là một lời bông đùa.
——
Hoắc Cảnh Thành trở về Bắc Thành.
Cảnh Phạm ở lại đoàn làm phim tiếp tục quay phim.
Hôm nay, là ngày cuối cùng của cô ở đoàn làm phim. Chỉ có một cảnh quay, cũng coi như là khá thoải mái.
Nhưng mà, không biết vì sao, sáng sớm tỉnh lại, ngực cô lại cảm thấy không được thoải mái lắm. Trong lòng như bị đè một tảng đá lớn đè xuống vậy, khiến cô không thở nổi.
Đến trường quay, lúc cô ngồi hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232997/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.