“Không cần đi? Em ngủ thấy tốt mà, đã nằm mấy năm rồi.”
Anh chỉ nói: “Anh ngủ không tốt.”
Nói xong câu này không nói gì nữa, chỉ xiết chặt tay, ôm cô vào lòng càng chặt, hô hấp toàn bộ dừng trên đỉnh đầu cô.
Cô cong môi cười cười, hơi thở ấm áp kia khiến cô cảm thấy yên tâm lại quyến luyến.
Hôm sau.
Cảnh Phạm tỉnh lại trước, anh bên cạnh còn ngủ.
Anh thực sự ngủ không quen nệm, mãi đến mấy giờ sáng anh mới ngủ. Lúc này Cảnh Phạm không nỡ gọi anh dậy, chỉ lặng yên đứng dậy đi làm bữa sáng.
Di động của anh đặt trên bàn trà rung lên, Cảnh Phạm liếc qua màn hình, nhìn thấy là điện thoại của Lục Kiến Minh, chuyển sang chế độ im lặng, lại cầm di động của mình gọi tới.
“Cảnh tiểu thư?” Lục Kiến Minh bất ngờ.
“Hoắc tổng hiện đang ở chỗ tôi, nếu cậu muốn đón anh ấy thì tới chỗ tôi.” Cảnh Phạm nghĩ nghĩ, lại nói: “Anh ấy cần một bộ quần áo.”
“Được. Tôi đến ngay.”
Treo điện thoại, Lục Kiến Minh không phải không cảm khái. Hai người kia xem ra là đã thành đôi! Xem như đã ở chung đi? Nhưng Mộ Vãn có vẻ hơi đáng thương một chút.
Nhưng tình yêu không phải là như thế sao? Tình đơn phương vĩnh viễn đều là người ngoài cuộc.
Cảnh Phạm xuống bếp làm bữa sáng, pha sữa, lại nướng vài miếng bánh mì, quết bơ.
Nghe trong phòng ngủ có tiếng động, thăm dò nhìn qua đã thấy người nọ tỉnh dậy, vào phòng tắm tắm rửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232966/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.