Cảnh Phạm hít hít một hơi, hôn lên lòng bàn tay đứa nhỏ: “Vì dì phạm lỗi.”
“Dì, dì có lỗi gì?” Tiểu Chanh Tử khờ dại ngây thơ hỏi.
Trong lòng Cảnh Phạm đau đớn.
Cô làm sai cái gì? Từ rất rất nhiều năm trước bắt đầu yêu Hoắc Cảnh Thành, có lẽ đó chính là bắt đầu sai lầm. Sau đó, xảy ra chuyện năm năm trước, lại sai mười phần sai.
Cảnh Uyên vỗ vỗ vai Tiểu Chanh Tử, đau lòng nhìn Cảnh Phạm, thấp giọng an ủi: “Đừng để trong lòng.”
Cảnh Phạm không nói gì.
Ban ngày đi dạo bên ngoài một vòng với Tiểu Chanh Tử, đưa Tiểu Chanh Tử quay về Cảnh gia, sau khi về nhà mới gọi cho Cảnh Uyên.
“Tình huống Mộ Vãn bây giờ thế nào rồi?”
“Còn hôn mê bất tỉnh. Người Mộ gia và Hoắc gia đều ở đây.” Cảnh Uyên dừng một chút, lại bổ sung một câu: “Anh ấy cũng ở đây.”
Cảnh Phạm cúi đầu ’ừ’ một tiếng, đoán được.
“Giờ Mộ Vãn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nghe nói, cho dù tỉnh lại, thân thể hơn phân nửa cũng sẽ để lại di chứng.” Cảnh Uyên cảm khái: “Đáng tiếc.”
Cảnh Phạm trong lòng có chút buồn bã.
Mộ Vãn là vì Hoắc Cảnh Thành mới tới Du Châu, mà Hoắc Cảnh Thành lại là vì mình, giờ có kết cục như vậy, trong lòng ai cũng không thoải mái.
Cúp máy, Cảnh Phạm ngồi trên sô pha ngây ngốc một lát, đợi đến khi dạ dày đau mới đứng dậy đến phòng bếp nấu cơm.
Một người ăn, tiện thể xem kịch bản.
Ăn xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232963/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.