Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
(*)欲盖弥彰Dục cái di chương: thành ngữ chỉ chuyện che đây một sự thật xấu xa nào đó.
Cô ném cho anh một câu hỏi, anh lại vấn đề, anh lại nhân cơ hội mà ném trả lại cô một câu hỏi khác.
Anh còn cao giọng nói.
Nghe giống như là bạn trai đang hưng sư vấn tội vậy.
Nhưng Cảnh Phạm vô hình cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Cô nghĩ, đại khái là cô đã bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm mê muội đầu óc rồi.
Cô lại hỏi: “Hoắc tổng, sao anh biết Quản tổng tặng hoa cho tôi, anh có ở trong đoàn làm phim đâu.”
Hoắc Cảnh Thành bị hỏi đến á khẩu. Đặc biệt là, khi thấy nụ cười như đã hiểu tất cả kia của cô, anh càng cảm thấy không được tự nhiên. Cuối cùng, anh chỉ nói: “Luôn có người bàn luận loại chuyện này.”
Cảnh Phạm nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
Anh lườm cô, rồi nhắm mắt lại lần nữa, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Còn nữa, tôi đến chỗ này cũng chỉ vì đoàn làm phim mà thôi. Dẫu sao, Hoàn Vũ cũng đã đầu tư không ít tiền vào đây.”
Cảnh Phạm phối hợp bày ra dáng vẻ như đã bừng tỉnh hiểu ra, cô không nói gì nữa, chỉ tìm mượn điện thoại di động của anh.
Điện thoại di động của mọi người trong đoàn làm phim đều đã bị mất. Khi động đất xảy ra, không ai nhớ đến chuyện lấy điện thoại di động cả.
Cảnh Phạm đi ra lều vải, cô lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232940/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.