Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngoài cửa, hai chân Hoắc Cảnh Thành mềm nhũn, anh vịn vào cạnh cửa, đường như không thể đứng vững.
Ngực đau khiến anh hô hấp khó khăn.
Theo bản năng, anh sờ vào túi, chỗ đó đã trống rỗng.
Anh lại quên mang thuốc theo rồi. Nhắm mắt, hít sâu, trong đầu hiện lên hình ảnh hôm đó cô bỏ thuốc vào ví tiền của anh.
Thuốc này thật ra là mua cho anh.
Tôi sẽ mang thuốc theo bên người. Nếu như chẳng may anh cảm thấy không thoải mái thì có thể gặp tôi, tôi còn có thuốc.
Tôi sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì. Không thể lấy sinh mạng làm trò đùa được.
Tôi vĩnh viên mong muốn anh sống thật khỏe mạnh, thật lâu.
Lúc có, cô nở nụ cười dịu dàng, động lòng người.
Tất cả mọi chuyện như vừa mới ngày hôm qua. Hôm nay nhớ lại, lại cảm thấy giống như đã trôi qua rất lâu rồi.
Anh ôm ngực, chống vách tường đi vào thang may.
Đi ra ngoài khách sạn, Lục Kiến Minh đã bước nhanh tới: “Hoắc tổng, anh không sao chứ?”
Hoắc Cảnh Thành khom người chui vào trong xe. Lục Kiến Minh nhanh chóng lấy thuốc trên người, văn nắp chai nước suối đưa tới.
——
Cảnh Phạm mất ngủ cả đêm.
Hôm sau khi đến phim trường, hai mắt còn sưng như hạt đào, cho dù hóa trang như thế nào cũng không che dấu được vẻ tiều tụy và đôi mắt sưng đỏ.
Trần Nghiêu lằng nhằng một hồi nhưng cuối cùng vẫn lại gần, đầu tiên đưa cho cô ít thuốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232933/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.