Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô lại hoàn trả lại tất cả những lời anh vừa nói?
Anh hừ lạnh: “Ngày mai tôi sẽ mua cho em một chiếc kính lão, em đeo cái đó mới hợp!”
“Anh vẫn nên giữ lại cho mình dùng đi.” cô quay mặt lại nhìn anh, trên khuôn mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn tươi sáng lại vừa sống động.
Hoắc Cảnh Thành ngẩn người, trong lòng chợt cảm thấy rạo rực.
Cô rất ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy ở trước mặt anh. Từ lúc hai người gặp mặt nhau đến bây giờ, giữa bọn họ hơn phân nửa đều là không vui, hoặc là ngột ngạt, hoặc kiềm chế.
Dường như bị ma quỷ xui khiến vậy, anh đột nhiên cảm thấy thời khắc này cô càng đẹp hơn so với một phút trước rất nhiền.
Ánh mắt của anh vẫn cố định trên khuôn mặt của cô, Cảnh Phạm cũng phát giác ra điều khác thường. Lúc chạm vào đôi mắt thâm thúy không thấy đáy của anh, nhịp tim của cô lại như lỗi nhịp, tựa như cả người đều muốn chìm đắm ở trong đó, không thể nào tự giải thoát được.
“Chú, Phạm Phạm, hai người đang nói chuyện yêu thương sao?” tiểu bất điểm nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nhìn bên này, lại nhìn bên kia, rồi đột nhiên thốt ra một câu kinh người.
Câu nói này, giống như quả bom vậy, vừa ném ra, đã đánh tan sự mập mờ đang lưu chuyển giữa hai người trong giây lát, khiến cho cả hai đều cùng tỉnh táo lại.
Hai mắt nhìn nhau, hai người lại cũng không được tự nhiên dời tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232885/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.