Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh khom người vào ghế cạnh tài xế lấy quyển tập ra: “Của em.”
Là kịch bản cô để ở chỗ anh.
Cảnh Phạm nhận lấy, cố gắng nở nụ cười: “Cảm ơn. Thật ra anh không cần vì cái này mà cố ý đi một chuyến, tôi có chuẩn bị kịch bản trong máy vi tính.”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành nhìn cô đầy phức tạp, đột nhiên giơ tay lên, sờ gò má cô.
Tiếp xúc gần như vậy, khiến Cảnh Phạm run sợ, lập tức xoay mặt đi muốn né tránh. Nhưng tay Hoắc Cảnh Thành giữ ót cô, ngón cái cố định trên mặt cô, không cho cô tránh né.
“Hoắc tổng…” Cô kêu anh, muốn đẩy tay anh ra. Giọng điệu hời hợt.
“Đau không?” Thanh âm khàn khàn của người đàn ông vang lên trong bóng đêm, làm cho cô dừng tay.
Đau. Rất đau.
Nhưng vẫn chịu đựng được, bây giờ anh vừa hỏi, liền cực kỳ đau, đau đến mức chóp mũi chua xót.
Lông mi khẽ vỗ, sương mù tràn ra hốc mắt. Cô chỉ lắc đầu: “Không sao…”
Vừa nói không sao, thanh âm đã nghẹn ngào.
Hoắc Cảnh Thành ngắm nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, ngón cái nhẹ nhàng ma sát gò má cô, đầu ngón tay có thể cảm nhận được cô đang run rẩy.
Nhẹ nhàng, tựa như lông chim phớt qua…
Lòng anh cũng run theo. Cuối cùng, anh xoay người mở cửa xe sau lưng. Quay đầu nhìn cô: “Lên xe.”
“?” Cảnh Phạm không hiểu nhìn anh. Một giây sau, bị anh nhét vào xe.
Hoắc Cảnh Thành đi vòng qua ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232876/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.