Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Không cần cám ơn, tôi rất rộng rãi.” Cảnh Phạm nâng nâng cằm dưới lên.
Mộng là giả, cô tin tưởng là giả. Anh chẳng những còn sống, mà còn sống rất tốt, sống lâu trăm tuổi.
Hoắc Cảnh Thành nhìn vẻ mặt hớn hở của cô, ánh mắt dần trở nên thâm thúy. Tay vòng qua đặt ở ngang hông của cô, theo bản năng nắm chặt hơn.
Lúc này, Cảnh Phạm mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mình đang nằm ở trên giường bệnh của anh. Lúc chạm vào ánh mắt của anh, hô hấp của cô trở nên căng thẳng, lập tức muốn bò dậy từ trên giường. Hoắc Cảnh Thành nghiêng người, giữ cô lại.
“Anh làm gì vậy?” trái tim của cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô chỉ nhìn người đàn ông trước mặt, không dám hành động thiếu suy nghĩ, giọng điệu hơi không yên.
Đôi mắt sáng quắc của Hoắc Cảnh Thành chăm chú nhìn vào đôi môi đang mấp máy của cô.
Anh nghĩ, có lẽ là anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Rõ ràng trước đó, anh đã dùng sức hôn cô ở trong thang máy, nhưng mà, cái suy nghĩ muốn nếm thử hương vị của cô lần nữa lại không ngừng bốc ra ngoài.
Ý niệm chợt lóe, anh cứ làm nói thôi!
Lúc đôi môi của người đàn ông dính sát vào đôi môi của mình, trái tim của Cảnh Phạm run lên. Cô mở to mắt ra. Đôi mắt của người đàn ông trước mắt đen như mực, tựa như một vòng xoáy sâu hun hút, muốn cuốn hoàn toàn linh hồn của cô vào.
Ô!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232870/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.