Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“…” Cảnh Phạm không nói, bật cười.
Kỳ quặc cuồng!
Hơn nữa, sao trước kia không phát hiện, thì ra người đàn ông này ngây thơ như vậy.
Nhưng có lẽ khi chân chính yêu một người, ngay cả khuyết điểm cũng biến thành ưu điểm.
Cô lại cảm thấy anh ngây thơ như vậy, ngược lại có chút dễ thương, hơi giống trẻ con. Hoàn toàn khác Hoắc Cảnh Thành trước kia đối xử tồi tệ với cô.
“Vậy tôi đi tìm bác sĩ mượn điện thoại, anh nghỉ ngơi cho khỏe.” Cảnh Phạm cười đứng dậy. Ai bảo anh là bệnh nhân, cô không so đo với anh.
Hoắc Cảnh Thành nhìn bóng người kia, đột nhiên đưa tay kéo lại.
Tay lạnh băng nắm cổ tay mình, Cảnh Phạm dừng bước.
Rũ mắt, chống với tầm mắt người đàn ông.
Hình như anh không nghĩ đến cô sẽ có động tác như thế, sau khi thấy cô cười chúm chím, thất thần chốc lát. Tỉnh táo lại, ánh mắt trầm xuống, rút tay về.
“Không có gì, cô đi đi.” Chỉ nói sáu chữ lạnh lùng, nhắm hai mắt, không nhìn cô.
Bộ dáng này lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt với cô trước kia, hai người nhất thời lại kéo ra khoảng cách vô tận.
Cảnh Phạm tịch mịch nhìn anh rút tay, đưa tay ra sau lưng.
Trên cổ tay còn nhiệt độ anh, làm cô thất thần.
Anh lúc lạnh lúc nóng, chợt gần chợt xa làm cô lo được lo mất. Cảm giác này, thật sự quá tệ hại.
Không ở lại nữa, Cảnh Phạm xoay người đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232857/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.